Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 885 - Chương 885: Ai Cũng Phải Nghe Lời Tiểu Hồng Bào

Chương 885: Ai cũng phải nghe lời Tiểu Hồng Bào Chương 885: Ai cũng phải nghe lời Tiểu Hồng Bào

Hiện tại ba huyện của Lâm Hải gần như độc chiếm 7% thị trường hải sản ở Quảng thành dựa vào năng lực vận chuyển ngày càng lớn của tập đoàn Cẩm Tú. Đổi lại là các công ty khác thì đã bị đám người như sói như hổ kia lật đổ chỉ trong vài ngày. Kiều Phi Vũ khẳng định rằng những gì Hồ Quốc Khôn nói là đúng, Thuỷ sản Cẩm Tú này chắc chắn có vấn đề.

Hắn chưa từng thấy doanh nghiệp nào hùng mạnh như vậy. Bọn hắn không chỉ độc chiếm gần như toàn bộ hoạt động nuôi hàu, mà còn khống chế giá cả hải sản ở hầu hết ba huyện gần biển.

Doanh nghiệp như vậy sẽ không mở rộng sang những thứ khác sao?

Đánh chết Kiều Phi Vũ cũng không tin. Ai chả biết năm nay buôn lậu đã mang lại một món lãi kếch xù chứ.

Nhưng bất kể hắn dùng phương pháp gì, đối phương vẫn không hề hấn.

Ngày đầu tiên.

Nếu đã giả làm một cặp tình nhân, lại còn đến khu sản xuất hải sản, việc mua một số hải sản bình dân về nhà làm là chuyện rất bình thường. Bên cạnh đó, Kiều Phi Vũ cũng cần một vài tin vịt hoặc lời đồn đại về các sản phẩm thủy sản của Cẩm Tú từ chợ hải sản.

Hắn chưa từng coi thường tin vịt, điều này là do Hồ Quốc Khôn dạy cho hắn.

“Không có lửa làm sao có khói. Tìm ra manh mối của sự thật từ những tin tức có vẻ không đáng tin đó mới là một cảnh sát chân chính.”

Hắn đã khắc cốt ghi tâm câu nói này.

Chợ hải sản tươi sống.

Bốn chữ mạ vàng lớn được khảm trên cánh cổng uy nghiêm của khu chợ. Kiều Phi Vũ chưa bước vào đã bị sự náo nhiệt bên trong làm cho ngây người.

Phải biết rằng thời tiết mấy ngày nay rất lạnh.

Cách trang trí của chợ rất trang trọng, nghe nói cũng là do bộ phận Cẩm Tú thi công nên chiếm diện tích rất lớn. Hơn nữa, trong huyện cũng hợp tác ban hành một biện pháp cứng rắn.

“Để điều tiết thị trường, bảo vệ môi trường, toàn bộ ba huyện Lâm Hải chỉ có thể buôn bán hải sản ở đây, nếu không sẽ bị phạt nặng.”

“Có tác dụng không?”

Kiều Phi Vũ hỏi chủ vựa hải sản đang dẫn đường: “Ai có thể kiểm soát bờ biển của ba huyện lớn như vậy?”

“Có chứ.”

Chủ vựa hải sản là một nam nhân có làn da ngăm đen. Hắn nói với vẻ mặt ngạc nhiên: “Trong huyện cần kiểm soát làm gì? Ai dám nói chuyện với Trang tổng chứ?”

“Trang tổng?”

Kiều Phi Vũ giả vờ không quan tâm hỏi.

“Giám đốc tiền nhiệm của Thủy sản Cẩm Tú. Nhưng hiện tại hình như đã được lên chức, chuyển về trụ sở chính rồi.”

Ông chủ trả lời rất tự nhiên.

Kiều Phi Vũ và Nhậm Hồng nhìn nhau, trái tim bọn hắn thắt lại. Bọn hắn biết rằng người này đang nói về Trang Tử Cường, cũng là Nhị Long Vương vô cùng nổi tiếng.

Hai người bọn hắn có thể được Hồ Quốc Khôn lựa chọn là vì bọn hắn rất nhanh trí. Điều khiến bọn hắn ngạc nhiên là thái độ mạnh mẽ của người dân địa phương với tập đoàn Cẩm Tú. Làm sao một doanh nghiệp có thể công khai thi hành luật lệ trong huyện, mà tất cả mọi người đều cho là bình thường? Đây là một mạng lưới quan hệ dây mơ rễ má.

Cả ba tiếp tục đi vào trong.

Chợ hải sản rất lớn nhưng quy hoạch lại theo kiểu đan xen ngẫu hứng. Bốn dải xi măng dài hơn năm trăm mét tạo thành một cái giếng, trên đó thả đủ loại hải sản.

Mọi người đều đang hét to mời hàng. Dưới sự bao phủ của mái vòm màu xanh lá, âm thanh giống như một cơn sóng thần. Phải mất một thời gian, bọn hắn mới có thể quen được.

“Muốn ăn gì thì tự chọn đi. Hải sản trên bàn xi măng đánh số một là ngon nhất và giá cũng cao nhất.”

Thấy hai người vẫn chưa động đậy, chủ vựa hải sản cười giải thích: “Các ngươi đừng lo lắng về giá cả, ở đây không ai dám bán thiếu đâu, cũng không ai dám trả giá cả.”

“Lỡ như có thì sao?”

Kiều Phi Vũ hỏi lại.

“Vậy ngươi đến đó nói một tiếng là được.”

Ông chủ chỉ vào tầng hai của một tòa nhà nhỏ bên ngoài chợ: “Đó là bộ phận quản lý chợ do tập đoàn Cẩm Tú thành lập. Yên tâm đi, sẽ không có ai dám đâu.”

Lại là Cẩm Tú. Nhìn theo ngón tay của chủ vựa hải sản, vài nam nhân vạm vỡ mặc áo khoác rằn ri thỉnh thoảng nhìn về phía chợ với vẻ mặt nghiêm nghị.

Hai người lặng lẽ liếc nhìn nhau, Nhậm Hồng rất thông minh hỏi tiếp: “Bọn hắn chỉ cần mấy người đã có thể quản lý được, mọi người đều nghe lời như vậy sao?”

“Đừng nói là bọn hắn, các ngươi biết mấy tên lái thuyền kia không?”

Ông chủ nói với vẻ mặt nhìn người nhà quê: “Những người đó đều phục tùng trước mặt Cẩm Tú, căn bản là không ai dám cả.”

“Lợi hại như vậy sao?”

Kiều Phi Vũ khoa trương nói.

“Ai cũng phải nghe lời của Tiểu Hồng Bào.”

Ông chủ cảm khái nói một câu, giọng điệu có chút ảm đạm, nhưng cũng khiến hai người phía sau hiểu rõ. Có lẽ thân phận của ông chủ này không đơn giản như bên ngoài.

“Một lần cũng không có sao?”

“Không có.”

...

Nhiều ngày trôi qua, cục diện mở ra vô cùng khó khăn.

Ba người bọn hắn đều rất thông minh, hiểu rõ mạng lưới quan hệ của Thủy sản Cẩm Tú chắc chắn rất phức tạp, nên không báo động cho các bộ phận liên quan của huyện Lâm Hải mà tự âm thầm điều tra, khiến cho tiến độ rất chậm.

Cuối cùng công sức cũng được đền đáp. Một lần tình cờ trò chuyện, để đồng nghiệp Vương Tuyển Văn giả làm ông chủ mua hải sản để tìm ra manh mối.

“Hàng loại một đều được đưa tới Bổng Tử quốc. Cẩm Tú người ta đã thu mua với giá rất cao. Tiền bọn hắn kiếm được chính là ngoại hối, rất nhiều ngoại hối. Ông chủ Vương, cái giá mà ngươi đưa ra, ta chỉ có thể cung cấp cho ngươi hàng chất lượng này.”

Vương Tuyển Văn đã rất quen thuộc với chủ quầy hàng này, vậy nên nói rất thẳng thắn.

“Ngươi cũng thật là.”

Vương Tuyển Văn cũng rất sành sỏi: “Ta không tin trong tay ngươi không còn hàng.”

Sở dĩ hắn chọn chủ sạp này để tạo mối quan hệ là có nguyên nhân, bởi vì bản năng nghề nghiệp khiến hắn ngửi thấy mùi bất chính của tên này.

“Số lượng ngươi mua quá ít.”

Chủ sạp hải sản lắc đầu: “Không được đâu. Hôm nay hàng của ta vừa hay được lên tàu, không thể bán được.”

“Gấp như vậy sao?”

Vương Tuyển Văn kinh ngạc: “Không phải nói hôm nay gió to sao? Không sợ xảy ra chuyện à?”

“Giúp đỡ người ta thôi, không gấp không được, không thể đắc tội với người ta.”

Bình Luận (0)
Comment