Câu nói của ông chủ khiến Vương Tuyển Văn lập tức chú ý. Ba người bọn hắn đều là những người ưu tú, bọn hắn lập tức thông báo cho Hồ Quốc Khôn.
Hồ Quốc Khôn yêu cầu bọn hắn nửa tiếng sau đến gặp một người.
Mỗi người đều có mạng lưới quan hệ của riêng mình, Hồ Quốc Khôn cũng không ngoại lệ. Với địa vị của hắn, hắn kết bạn với người khác không khó. Cho nên, mặc dù hắn ngay thẳng nhưng vẫn có một số người bạn nửa trắng nửa đen tin tức linh thông.
Người Kiều Phi Vũ tìm đến chính là Mạnh Khải, kẻ chuyên cung cấp hàng hóa từ Lâm Hải đến Quảng thành.
Trước kia, đối phương làm công việc buôn lậu qua biển, rơi vào trong tay lão Hồ. Lúc đó, hắn đột nhiên bị viêm ruột thừa. Nếu không phải lão Hồ quyết định thật nhanh đưa hắn đến bệnh viện, tên gia hỏa này rất có thể đã bị đau đến chết. Cho nên, Mạnh Khải vẫn luôn biết ơn về điều này, một tới hai đi, hai người đã trở thành bạn tốt của nhau.
Đương nhiên lá gan của Mạnh Khải không lớn. Sau khi thu tay lại, việc kinh doanh cũng càng lúc càng phát đạt. Hắn có một chiếc thuyền chuyên chở hàng hải sản cho mấy ông chủ của Cẩm Tú ở Lâm Hải.
“Có cần phải cẩn thận như vậy không?”
Đi được nửa đường, đổi hai chiếc xe như trong phim gián điệp. Sau ba địa điểm, cuối cùng ba người bọn họ gặp được Mạnh Khải đang lo lắng trong một nhà hàng nhỏ.
Chào hỏi xong, Kiều Phi Vũ nhịn không được oán trách một câu.
“Thiên Nam, Lâm Hải, Thủy sản Cẩm Tú.”
Mạnh Khải khoảng hơn bốn mươi tuổi nhưng tóc đã sớm rụng hết. Hắn nhìn mấy gương mặt non nớt trước mặt, không khỏi thở dài nói.
Hắn cũng không giải thích nhiều, đứng dậy giúp mọi người rót trà. Mặc dù trong quán không có người, Mạnh Khải vẫn nói rất nhỏ.
“Tối hôm qua, Tô Văn Văn của Thủy sản Cẩm Tú cho người đến chào hỏi, muốn tìm một chiếc thuyền có tốc độ nhanh nhất để đưa người đến Bổng Tử quốc.”
“Đưa người? Không phải buôn lậu chứ?”
Kiều Phi Vũ kinh ngạc hỏi lại.
“Dĩ nhiên không phải rồi. Tập đoàn Cẩm Tú kiếm tiền không hết, bọn hắn không động vào những chuyện đó đâu.”
Mạnh Khải đứng dậy sau khi nói một câu khiến nhiều người kinh ngạc: “Chuyện ta biết chỉ có bấy nhiêu thôi, nói cho lão Nguyệt biết ta không nợ hắn nữa.”
Đến nhanh, đi lại càng nhanh hơn. Nhìn Mạnh Khải hoảng hốt, mọi người không khỏi nhìn nhau.
“Thủy sản Cẩm Tú còn phức tạp hơn so với chúng ta nghĩ.”
Vương Tuyền Văn lớn tuổi nhất như có điều suy nghĩ.
“Dù sao đi nữa chúng ta cũng phải tìm cho được bằng chứng.”
Mọi người hạ quyết tâm.
Lúc này, bọn hắn cũng không rõ lắm hành động này sẽ mang đến cho mình cái gì.
…
Trang Tử Cường của Cẩm Tú đến rất nhanh.
Sau khi hắn đến Lâm Hải được mười lăm phút, chi tiết về hành tung của ba người đã được đặt trước mặt hắn.
“Đi làm việc đi.”
Sắp xếp xong xuôi hết thảy, Tiểu Trang bấm một số điện thoại: “Nhớ kỹ, chuyện càng ầm ĩ càng tốt.”
Cùng lúc đó, Tô Nhất Nhị nhìn nam nhân trong ảnh bước ra khỏi tòa nhà Lạn Vĩ Lâu, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.
Hai mươi ba phút.
Khi đến Vạn Thu Sinh nói rất rõ ràng, nếu thời gian đối phương ở vượt quá mười lăm phút thì đi theo. Nam nhân mỉm cười, vẫy tay với chiếc xe một bên rồi lên xe đi theo.
…
“Lý Tử Thành đang có chuyện giấu chúng ta.”
Vạn Thu Sinh ngồi đối diện với Quách Quang Diệu, giọng điệu chắc chắn: “Mười phút, nếu hắn không điện thoại đến thì chỉ có thể nói rõ một vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
Gương mặt Quách Quang Diệu trở nên âm trầm. Lý Trọng Cửu đột nhiên bị bắt khiến cho kế hoạch bọn hắn đã sắp xếp tốt bị rối loạn. Điều này khiến cho hắn có chút bực bội.
“Cuối cùng hắn vẫn lựa chọn trưởng phòng Khương.”
Vạn Thu Sinh cười lạnh: “Nếu ta đoán không sai, mục đích trưởng phòng Khương gặp Lý Tử Thành chỉ có một, đó chính là bảo hắn ra tay giúp Trương Tú Cơ.”
“Trưởng phòng Khương không thể xác định tội danh của Lý Trọng Cửu. Hắn chỉ dùng con dao Lý Trọng Cửu để giết Đinh Thanh mà thôi. Nếu lúc này có Lý Tử Thành hỗ trợ, sự việc nhất định sẽ thành công.”
“Nói tiếp đi.”
Ánh mắt Quách Quang Diệu giống như một con sói hung dữ. Bổng Tử quốc đã là con mồi tập đoàn Cẩm Tú chọn trúng, còn tập đoàn Kim Môn của hắn là do tình thế bắt buộc, cho nên Đinh Thanh nhất định không được xảy ra chuyện gì.
“Đinh Thanh chết, Lý Trọng Cửu cũng sẽ nguyên khí đại thương. Hắn vĩnh viễn sẽ không thoát được tội xúi giục người khác giết người. Lúc này, Trương Tú Cơ sẽ thuận lý thành chương thượng vị.”
“Sau đó, trưởng phòng Khương sẽ gián tiếp khống chế Kim Môn?”
Quách Quang Diệu phản ứng rất nhanh: “Người này đủ hung ác, lá gan cũng lớn.”
“Đúng vậy, phải làm như thế.”
Vạn Thu Sinh tán thưởng: “Chúng ta đều xem thường dã tâm của hắn. Cho nên, chúng ta đã phạm phải một sai lầm mang tính thường thức.”
“Ban đầu, chúng ta lợi dụng mâu thuẫn giữa Đinh Thanh và Lý Trọng Cửu để khuyến khích trưởng phòng Khương diệt trừ hội trưởng Thạch. Tuy nhiên, chúng ta chỉ cho rằng hắn lợi dụng sự việc này để kích động đấu đá nội bộ ở Kim Môn, làm suy yếu sức mạnh của tập đoàn đang phát triển nhanh chóng này.”
Châm một điếu thuốc, Vạn Thu Sinh nói tiếp: “Ta vốn cho rằng có Lý Tử Thành làm nội ứng bên cạnh Đinh Thanh, hắn sẽ có khuynh hướng để Đinh Thanh thượng vị. Bởi vì như thế, hắn có thể thông qua Lý Tử Thành nắm Đinh Thanh dễ như trở bàn tay, từ đó suy yếu tập đoàn tài phiệt ngày càng khổng lồ này.”
“Sau đó, chúng ta có thể tận dụng sự hỗn loạn này và lặng lẽ kiểm soát tập đoàn Kim Môn. Thật không may, mọi thứ lại phản tác dụng.”
Vạn Thu Sinh có chút chán nản nói.
“Xem ra chúng ta đã coi thường dã tâm của người này.”
Nụ cười của Quách Quang Diệu rất âm tàn: “Thứ không thể bị khống chế thì nên cho nó biến mất.”