“Thế giữ hay không giữ Lý Tử Thành?”
Tâm trạng Vạn Thu Sinh khôi phục rất nhanh: “Ta đã bảo Tô Nhất Nhị đi theo Lý Tử Thành, có thể ra tay bất cứ lúc nào.”
“Nên giữ Lý Tử Thành lại. Thân phận nội ứng của hắn chính là thủ đoạn khống chế hắn tốt nhất. Đây chính là ý của lão đại.”
Câu nói của Quách Quang Diệu đã quyết định sinh tử của Lý Tử Thành.
“Giữ hắn lại?”
“Đúng, chúng ta buộc phải đưa ra lựa chọn. Nếu sự việc đã không thể khống chế, chúng ta dứt khoát để cho nó loạn hơn.”
Gương mặt Quách Quang Diệu hiện lên biểu cảm giống với Tô Bình Nam.
…
Lý Tử Thành lái xe rất nhanh. Bàn tay cầm lái của hắn vì quá dùng sức mà nổi gân xanh. Hiện tại, tâm của hắn đang loạn như ma.
Hắn biết đây là cơ hội để hắn thoát khỏi kiếp sống này. Lý Tử Thành hiểu trưởng phòng Khương như trưởng phòng Khương hiểu rõ hắn. Hắn biết nếu mình không phối hợp, chờ đợi hắn sẽ là cái gì.
Nụ cười của Đinh Thanh hiện lên trước mặt hắn.
“Khốn kiếp.”
Lý Tử Thành đấm thật mạnh vào vô lăng, thái độ vì do dự mà trở nên cực kỳ đáng sợ.
Hắn không xuống tay được.
Điện thoại vang lên.
Chỉ là tiếng chuông điện thoại khiến Lý Tử Thành khôi phục lại chút tỉnh táo.
“Alo?”
“Dừng xe.”
Trong điện thoại vang lên giọng nói của Quách Quang Diệu: “Ngươi có muốn cổ áo thêu hình con rồng giống Đinh Thanh không?”
“Cái gì?”
Lý Tử Thành ngẩn ra. Hắn hiểu được ý này là gì. Điều này có nghĩa tập đoàn Cẩm Tú khổng lồ và đáng sợ đã lên kế hoạch chính thức thu nhận hắn làm thành viên.
“Tất cả mọi người đều lăn lộn trong giới hồng trần. Lão đại muốn cho ngươi một cơ hội, bây giờ ngươi hãy đưa ra lựa chọn đi.”
Giọng điệu của Quách Quang Diệu rất bình thản.
“Được.”
Tình cảm của Lý Tử Thành đối với Đinh Thanh chung quy đã chiếm thượng phong. Hắn rất nhanh đạp thắng.
Gần như đồng thời, một chiếc Mercedes Benz màu đen khác dừng lại bên cạnh.
“Lên chiếc xe bên cạnh ngươi đi.”
Quách Quang Diệu trong điện thoại tiếp tục nói.
Lý Tử Thành cũng không hỏi nguyên nhân. Hắn nhanh chóng mở cửa xe, mồ hôi lạnh đổ đầy sau lưng. Thì ra từ đầu đến cuối hắn vẫn nằm trong tầm mắt của con quái vật khổng lồ Cẩm Tú.
Một nam nhân tướng mạo kinh khủng ngồi đằng sau nhẹ gật đầu với hắn, cũng không nói lời nào.
“Người trên xe sẽ giúp ngươi giải quyết tất cả phiền phức. Bây giờ chúng ta đang cần ngươi nhập đội.”
“Muốn ta làm cái gì?”
Giọng điệu của Lý Tử Thành hơi run vì sợ hãi.
“Hai người, giáo viên cờ vây của ngươi, còn có tay trái tay phải của ngươi Thạch Võ. Đi giết hai người bọn họ.”
Quách Quang Diệu nói xong liền cúp điện thoại.
…
Lý Tử Thành cúp điện thoại rồi quay người lại. Nam nhân diện mạo dữ tợn vẫn im lặng như trước.
“Ngươi theo dõi ta?”
Lý Tử Thành nheo mắt, dùng ngôn ngữ Hạ quốc không thuần thục lên tiếng hỏi.
Hắn có thể nhìn ra được người này có vấn đề. Một người tay chân không linh hoạt lại được tập đoàn Cẩm Tú đáng sợ coi trọng, nhất định không đơn giản.
Tô Nhất Nhị gật đầu: “Ngươi là Lý Tử Thành?”
“Đúng vậy.”
“Tô tổng bảo ta truyền lời cho ngươi.”
“Tô tổng?”
Trong đầu Lý Tử Thành hiện ra hình bóng nam nhân thâm trầm đến đáng sợ kia.
“Nếu đã là địa ngục thì không cần phải tìm kiếm thiên đường.”
Chuyển lời xong, Tô Nhất Nhị im lặng suốt cả đoạn đường.
Bởi vì khẩu âm có vấn đề, hắn không muốn nói nhiều, cũng không cần trả lời.
Tô Nhất Nhị chỉ biết một điều, đó chính là tận mắt nhìn người này đi giết chết hai người. Nếu hắn không làm được, hoặc do dự, vậy thì làm thịt hắn thôi.
Sự việc rất đơn giản, không hề có chút phức tạp. Sau khi Lý Tử Thành lên xe, tay của hắn vẫn luôn đặt ở bên hông.
Giết một người ngoại quốc, Tô Nhất Nhị không hề có gánh nặng trong lòng.
…
Điều kiện gia đình của Tống Trí Tú rõ ràng rất tốt, điều này có thể thấy được qua việc nữ nhân kia có thể sống ở công viên phía Đông Busan. Giá nhà ở đây rõ ràng không phải là thứ mà một giáo viên cờ vây hay nội ứng có thể mua được.
Đêm khuya, 11h.
Chuông cửa vang lên, Tống Trí Tú ở một mình nên ngủ rất muộn. Lúc này cũng không có ai đi tìm nàng, điều này khiến cho nàng có chút cảnh giác.
“Ai đó?”
Nữ nhân thông qua chuông cửa hỏi.
“Là ta.”
Giọng điệu của Lý Tử Thành rất bình tĩnh: “Ta có một số việc muốn nói với ngươi.”
“Được.”
Nữ nhân nhấn nút mở khóa, sau đó ánh mắt liền nheo lại.
Có hai người đi vào sân qua cánh cổng mở. Sau lưng Lý Tử Thành là một gương mặt xa lạ mà nàng chưa từng thấy qua.
“Chờ ta ở bên ngoài.”
Nữ nhân phát hiện Lý Tử Thành nói với người này bằng tiếng Hạ quốc. Điều đó lại càng khiến nàng cảm thấy kỳ quái.
Vào cửa, Lý Tử Thành đã khoanh chân ngồi xuống.
“Hãy chơi một ván cờ đi.”
Ánh mắt Lý Tử Thành có chút u ám. Hắn cũng không giải thích vì sao hắn lại mang người ngoài đến đây: “Mấy ngày nay ta bận quá, vẫn không có cơ hội thả lỏng người.”
“Được.”
Sau khi rót một chén trà cho Lý Tử Thành, Tống Trí Tú lấy ra bàn cờ.
Nam nhân cầm quân đen đi trước, vừa ra tay liền trực tiếp hạ xuống vị trí Thiên Nguyên.
Nữ nhân kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Ta nhớ tới lần đầu tiên ngươi tới đây, ta đã nói với ngươi, đi nước cờ này đầu tiên rất nguy hiểm. Khi chơi cờ vây, ngươi cần phải vòng vo nhiều hơn.”
Lý Tử Thành mỉm cười: “Có một số việc đã quyết định thì không thể rút lui, đánh cờ cũng giống như vậy.”