Căn phòng rất yên tĩnh, theo thời gian trôi qua, quân cờ trắng đen dần dần lấp đầy bàn cờ trống.
“Ngươi tới tìm ta chỉ để chơi cờ sao? Sao không thấy nói trước?”
Nữ nhân chống cằm suy nghĩ vài phút rồi mới hạ cờ. Nước cờ của nam nhân hôm nay khó lường một cách bất ngờ, hai bên đánh nhau kịch liệt.
“Tại sao ngươi muốn làm cảnh sát? Ta nghe nói ba mẹ ngươi đã để lại một tài sản thừa kế lớn cho ngươi, tại sao ngươi phải chọn một nghề nguy hiểm như vậy?”
Lý Tử Thành đổi chủ đề, hỏi vấn đề mà hắn vẫn luôn thắc mắc: “Ngươi đến đây cũng không phải để kiếm tiền, nghe nói trưởng phòng Khương thường xuyên hỏi vay tiền ngươi?”
“Ta muốn gần hơn với trưởng phòng Khương.”
Tống Trí Tú rất xinh đẹp, vẻ mặt vui vẻ, có lẽ là do ban đêm khiến cho nàng có cảm xúc: “Ba mẹ của ta mất sớm, trưởng phòng Khương giúp ta bắt tên khốn đó, cho nên ta muốn làm việc cho hắn.”
“Ta khác với ngươi.”
Lý Tử Thành nói: “Nếu được lựa chọn, ta nhất định sẽ rời xa trưởng phòng Khương.”
“Cố gắng lên! Trưởng phòng Khương mặt lạnh tim nóng. Ngươi nên thông cảm một chút. Hắn hơi mù quáng khi rơi vào tình yêu.”
“Trên đường đến đây, có người đã nói với ta một câu. Nếu đã ở địa ngục thì đừng nên tìm kiếm thiên đường.”
Lời nói của Lý Tử Thành khiến nữ nhân như sét đánh bên tai.
“Ngươi đã bại lộ rồi.”
Giọng điệu nam nhân lạnh như băng. Tiếp theo, cánh cửa phòng đẩy ra. Một nam nhân mặt sẹo cúi đầu bước vào. Tống Trí Tú nhìn thấy cổ áo người này có thêu hình rất giống với Đinh Thanh.
Một con rồng Hạ quốc đang giương nanh múa vuốt.
…
Buổi biểu diễn rất thành công.
Giọng hát và vũ đạo mạnh mẽ của ba nữ nhân khiến khán giả hưởng ứng nhiệt tình. Tràng pháo tay vang dội và sự cuồng nhiệt của khán giả khiến Thôi Hữu Trí cảm thấy hơi choáng váng, nhưng nụ cười hoàn toàn khác trên khuôn mặt của người quản lý khiến nàng chắc chắn rằng đây là không phải giấc mơ.
Nụ cười nịnh nọt.
Nàng biết, thời gian khổ cực của mình hẳn có thể đếm ngược được rồi.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, ban tổ chức đã vui vẻ mời một số ca sĩ ở lại, trong đó có ba nữ hài.
Hiển nhiên, mọi người đều đã đói bụng. Bữa tiệc còn chưa bắt đầu, mỗi người đã ăn như hổ đói những món ngọt trên bàn.
“Ăn nhiều một chút. Thù lao biểu diễn hôm nay đã được chuyển vào tài khoản của các ngươi.”
Người đại diện nói ra một con số khiến các nữ hài nhảy cẫng lên.
“Oppa.”
Thôi Hữu Trí cảm thấy dạ dày của mình tốt hơn sau khi ăn một chút gì đó, ngay lập tức thận trọng đưa ra suy nghĩ của mình: “Ta có thể nghỉ hai tiếng vào ngày mai không?”
“Ngươi muốn làm gì?”
Sắc mặt người đại diện có chút khó coi. Ba nữ hài biểu diễn cực kỳ nóng bỏng, đây là cơ hội tốt để gia tăng thanh danh. Hắn không muốn xuất hiện sai lầm gì cả.
“Ta có một người anh trai đang bị bệnh liệt giường. Bây giờ ta đã có khả năng thuê một căn phòng riêng, cho nên ta muốn mang hắn về chăm sóc.”
“Đi đi.”
Người đại diện cuối cùng gật đầu: “Chỉ có hai tiếng thôi đấy.”
…
“Ngươi muốn giết ta?”
Biểu hiện của Tống Trí Tú vẫn rất bình tĩnh: “Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, ngươi có thể cho ta gọi một cuộc điện thoại được không? Yên tâm, ta tuyệt sẽ không nói ra bất cứ chuyện gì.”
Trong gian phòng yên tĩnh như chết.
“Ở đây ta có rất nhiều tài liệu, tất cả đều bỏ trong két sắt khóa lại.”
Tống Trí Tú mỉm cười: “Nếu ngươi đồng ý với yêu cầu của ta, ta sẽ nói cho ngươi biết mật mã.” Lý Tử Thành nhìn thoáng qua Tô Nhất Nhị, sau đó gật đầu: “Ngươi muốn gọi cho ai?”
“Trưởng phòng Khương.”
Tống Trí Tú nở nụ cười ngọt ngào: “Chỉ một câu thôi.”
Tiếng chuông điện thoại đánh thức Khương Anh Vũ. Hắn vỗ cái đầu còn hơi choáng váng của mình rồi nghe điện thoại.
“Trí Tú? Trễ như vậy rồi, có chuyện gì không?”
Giọng điệu trưởng phòng Khương lập tức dịu dàng hẳn lên, hoàn toàn khác biệt với giọng điệu thường ngày.
“Ngủ rồi à?”
Giọng nói của Tống Trí Tú trong điện thoại cũng rất nhẹ nhàng: “Ngươi nhất định phải chú ý sức khỏe của mình.”
“Ta biết rồi.”
Trưởng phòng Khương tìm bao thuốc lá ở đầu giường, đốt một điếu: “Có chuyện gì sao?”
“Không có.”
Tống Trí Tú mỉm cười nói: “Ta có một câu muốn nói với ngươi.”
“Câu gì?”
Trưởng phòng Khương hỏi.
“Bỏ thuốc đi, tạm biệt.”
Nữ nhân cúp điện thoại.
Trong lòng trưởng phòng Khương đánh bộp một cái. Đã xảy ra chuyện rồi.
Là nữ hài mà hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, hắn hiểu rõ tính cách của Tống Trí Tú. Đối phương tuyệt không gọi điện thoại đến nói nhảm với hắn vào lúc này.
Không biết vì sao, tay của hắn có chút run rẩy. Liên tục nhấn bàn phím gọi lại mấy lần, nữ sinh luôn lạnh lùng kia gọi điện thoại nhắc nhở hắn xong đã khóa máy.
Trưởng phòng Khương ném điện thoại sang một bên, hai tay ôm đầu thở dài.
Không còn kịp nữa rồi.
Là cảnh sát lâu năm, hắn tất nhiên hiểu được tất cả đã không cách nào vãn hồi.
Là ai?
Lý Trọng Cửu? Đinh Thanh? Hay Trương Tú Cơ?
Ánh mắt Trưởng phòng Khương trở nên tàn ác như sói. Chỉ có ba người này thôi. Nghĩ như vậy, hắn bấm điện thoại gọi cho Lý Tử Thành.
“Alo, bác cả, tại sao ngươi lại gọi điện thoại vào lúc này?”
Giọng điệu của Lý Tử Thành rất bình thường. Xưng hô như thế này thể hiện hắn không tiện nghe điện thoại.
“Không có gì. Ta chỉ muốn hỏi ngươi có biết hợp đồng bảo hiểm năm ngoái của ta không?”
“Bác cả, ngươi già rồi nên ném đồ đạc lung tung. Ta không biết, ta có việc, cúp máy trước nhé.”
Lý Tử Thành cúp điện thoại.
Không phải Đinh Thanh, nếu không, Lý Tử Thành cũng sẽ không dùng giọng điệu này để nói chuyện. Suy nghĩ một chút, Trưởng phòng Khương đứng dậy mặc quần áo, sau đó xuống lầu lái xe đi.
Nếu chẳng may là ảo giác thì sao?
Nam nhân nghĩ như thế. Trải qua vô số mưa gió, đây là lần đầu tiên Khương Anh Vũ hy vọng phán đoán của mình là sai.