Tốc độ xe rất nhanh. Chỉ mất mười lăm phút, trưởng phòng Khương đã đến nơi ở của Tống Trí Tú.
Phòng không sáng đèn, xung quanh rất yên tĩnh, không có điểm nào bất thường. Điều này khiến cho hy vọng của hắn lớn hơn.
Hắn nhấn chuông cửa.
Vẫn yên tĩnh. Tiếng chuông cửa thanh thúy có chút chói tai trong đêm khuya thanh vắng. Trưởng phòng Khương không ngừng nhấn chuông nhưng vẫn không có ai ra mở cửa. Hắn vô lực ngã ngồi xuống đất.
“Tạm biệt.”
Sắc mặt Lý Tử Thành u ám, sờ lên cái thùng sắt đã được niêm phong thật chặt, sau đó khoát tay.
Tõm.
Thùng sắt rơi xuống sông Hán, bắn lên tia nước, sau đó biến mất không thấy tăm hơi.
…
“Oppa.”
Nữ hài dùng giọng điệu nũng nịu đặc trưng của mình: “Ngươi lái xe nhanh một chút đi.”
“Biết rồi.”
Thái độ của công ty người mẫu khác hẳn, khi biết Thôi Hữu Trí cần về quê, công ty thậm chí còn đặc biệt giúp nàng đăng ký một chiếc xe.
Tốc độ xe rất nhanh. Kết quả, trời vừa rạng sáng, Thôi Hữu Trí đã nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc.
“Có thể vào với ta không?”
Sau khi xuống xe, nhìn căn nhà đã trở nên tàn tạ không chịu nổi, nàng quay sang rụt rè nói với tài xế: “Tính tình của anh trai ta không được tốt.”
“Không thành vấn đề.”
Lái xe Chí Huân gật đầu, đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng rất tối. Thôi Hữu Trí kéo dây đèn nhưng không có phản ứng. Lái xe Chí Huân chuẩn bị rất đầy đủ, lập tức bật đèn pin.
Căn phòng đầy bụi bặm, đồ đạc ngăn nắp, nhưng nhìn thoáng qua, tựa hồ đã lâu không có người ở.
“Anh trai của ta đâu rồi?”
Ánh mắt nữ hài trở nên ngốc trệ.
…
Năm phút sau khi nữ hài đẩy cửa phòng, điện thoại của Quách Quang Diệu vang lên.
“Có người bước vào phòng, một nam một nữ.”
“Theo dõi bọn hắn.”
Sắc mặt Quách Quang Diệu trở nên âm trầm: “Thân phận này rất quan trọng. Điều tra rõ ràng mục đích của bọn hắn là gì.”
…
Nghi hoặc lớn trong lòng khiến nữ hài bỏ qua sự bất lịch sự, nửa đêm gõ cửa nhà trọ.
“Làm phiền quá, đã quấy rầy các ngươi rồi.”
Nữ hài cúi đầu chín mươi độ, hỏi: “Anh trai của ta đâu rồi?”
Chủ nhà dụi dụi đôi mắt ngái ngủ của mình. Nhưng khi nhìn thấy người đứng trước mặt, hắn không khỏi kinh ngạc kêu lên.
“Tiểu Hữu Trí? Ngươi trở về rồi sao? Lại còn xinh đẹp như vậy.”
Nữ hài rất kiên nhẫn nghe đối phương tán dương, sau đó cúi đầu hỏi lại.
“Đại Đông thúc, anh trai của ta đâu?”
“Ngươi không biết sao? Hắn được đại nhân vật Thôi gia các ngươi đón đi rồi. Ta nói tiểu tử kia thật may mắn, có người giúp hắn chữa bệnh, tương lai nhất định là đại nhân mặc vest đi giày da.”
Nữ hài cảm thấy mờ mịt.
Xưa nay nàng không biết gia tộc mình còn có thân thích nào qua lại.
“Vâng, cảm ơn nhiều.”
Nữ hài nói. Nàng không chú ý đến có một người đang mua kim chi nhà bên cạnh cứ nhìn nàng chằm chằm.
…
“Nàng rất đáng thương.”
Sau khi lên bờ, Lý Tử Thành cảm khái nói với Tô Nhất Nhị vẫn luôn đi sau lưng mình.
“Còn một người nữa.”
Câu trả lời lạnh như băng của đối phương khiến Lý Tử Thành có chút không rét mà run. Hắn có thể nhìn ra được người này rất coi thường sinh mạng.
“Gặp quỷ rồi. Chuyện gì đã khiến ngươi biến thành cái dạng như vậy?”
Hắn quay đầu lại, tức giận nhìn Tô Nhất Nhị mặt sẹo: “Chẳng lẽ ngươi là một cỗ máy không có tình cảm? Nếu người chết là ngươi, ngươi sẽ suy nghĩ như thế nào?”
Lần này Tô Nhất Nhị không im lặng. Hắn ngẩng đầu lên, nghĩ đến khuôn mặt tươi cười hạnh phúc và sự phấn khích của đứa trẻ chơi với đồ chơi cao cấp, hắn trả lời câu hỏi này một cách nghiêm túc.
“Nếu Tô tổng cần, ta rất tình nguyện.”
“Tô tổng.”
Lý Tử Thành im lặng, sau đó hỏi tiếp một câu: “Đây có phải là Cẩm Tú của các ngươi?”
“Không.”
Tô Nhất Nhị khoan thai trả lời: “Còn một người, giết hắn, đây chính là Cẩm Tú của chúng ta.”
…
Thạch Võ là một nam nhân dáng người cao lớn, ngũ quan đoan chính. Là nhân vật đời thứ ba phe Đinh Thanh, tốc độ quật khởi của hắn có thể nói là nhanh chóng.
Đồng thời, hắn cũng là một trong những thành viên có học thức cao nhất của phe Đinh Thanh. Không ai biết vì sao hắn lại đi theo con đường này, nhưng mỗi lần có việc, biểu hiện hung ác của hắn sẽ khiến ngươi phải lau mắt mà nhìn.
Hắn nhận được điện thoại của Đinh Thanh khi đang thu tiền.
Trời đông giá rét.
Trong góc tối của con hẻm nhỏ ở Busan, một nam nhân mặc vest quỳ rạp trên mặt đất đau đớn rên rỉ: “Ngày mai, ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi, xin đừng đánh ta nữa.”
Thạch Võ ngoảnh mặt làm ngơ.
Hắn không nói câu nào, người bên dưới đương nhiên sẽ không dừng tay. Dần dần, nam nhân kia không còn tiếng động, tiếng kêu thảm thiết cũng yếu bớt.
Loại người này hắn gặp cũng nhiều. Lần nào cũng làm ra vẻ đáng thương, lời nói chân thành, nhưng hôm sau vẫn là cái kiểu quỵt tiền không cần mạng, cho nên hắn nhất định phải khiến đối phương sợ hãi mới được.
Về phần có xảy ra chuyện gì hay không, hắn hoàn toàn yên tâm. Người bên dưới rất chuyên nghiệp, tuyệt không đánh vào những chỗ quan trọng trên người.
Điện thoại vang lên, Thạch Võ nhướng mày nhìn dãy số gọi đến, sau đó khoát tay, người bên dưới lập tức ngừng động tác.
“Tử Thành ca, có chuyện gì vậy?”
Giọng điệu của Thạch Võ rất cung kính.
“Mang người của ngươi đến kho hàng bến tàu.”
Lý Tử Thành cúp điện thoại. Hắn nhìn tư liệu mà Tống Trí Tú cung cấp, cảm thấy không khỏi kinh hãi.
Nội ứng không chỉ có một mình Thạch Võ. Trong toàn bộ phe phái của hắn, trưởng phòng Khương đã sắp xếp bốn nội ứng. Tên gia hỏa kia rốt cuộc vẫn không yên tâm về hắn.
“Xem ra hôm nay rất nhiều người sẽ rời khỏi thế giới này.”
Lý Tử Thành đã quyết tâm gia nhập Cẩm Tú, giọng điệu trở nên tàn nhẫn.
“Hôm nay thời gian cũng không tệ lắm.”
Vẻ mặt thờ ơ, Tô Nhất Nhị sờ vào một bên gò má lạnh buốt.
Tuyết rơi.