Phác Thái Nhật là một thanh tra. (Vì từ ngữ nhạy cảm nên các kiểm sát viên của Bổng Tử quốc sẽ được gọi chung là thanh tra) là một phần rất nhỏ con cháu bình dân trong hệ thống này.
Trước khi tốt nghiệp trung học ở tuổi mười tám, ước mơ của hắn là trở thành một tay xã hội đen.
Vì sao hắn muốn làm xã hội đen?
Bởi vì trước mười tám tuổi, hắn cảm thấy không có tồn tại nào uy nghiêm hơn ba mình.
Đúng vậy.
Ba của hắn là một tay xã hội đen và là một tên trộm chuyên nghiệp.
Từ nhỏ đến lớn, ba của hắn rất hào phóng. Trong khu ổ chuột ở bến tàu, Phác Thái Nhật là gia đình đầu tiên sở hữu một chiếc TV màu, cảm giác vinh dự mà hắn không bao giờ quên.
Nếu không có ngày hôm đó, có lẽ hắn đã trở thành một tay lưu manh hạng ba như ba mình, kiếm sống bằng nghề trộm cắp, cờ bạc hoặc tống tiền.
Chỉ ba tháng trước khi tốt nghiệp trung học, Phác Thái Nhật đã tận mắt nhìn thấy người ba toàn năng của mình quỳ gối như một con chó trước một nam nhân lịch sự dường như không có chút vũ lực nào.
“Xin hãy tha cho ta.”
Ba của hắn không ngừng dập đầu, trên mặt tràn đầy hoảng sợ, không còn dáng vẻ uy nghiêm thường ngày.
Nam nhân hào hoa phong nhã kia không nhúc nhích, liên tiếp đá vào người ba của Phác Thái Nhật, còn ba của hắn thì không hề có ý định đánh trả.
Chỉ biết van xin đối phương tha cho mình.
“Thanh tra.”
Từ lời cầu xin của ba mình, Phác Thái Nhật đã hiểu ra thân phận của nam nhân hào hoa kia, ngay lập tức hắn biết mình nên trở thành người như thế nào.
Cái gì là sức mạnh chân chính?
Một người có thể đưa người khác vào tù, thậm chí cầm vũ khí chỉ vào người, ba của hắn không dám đánh trả, không dám phản kháng.
Từ hôm đó trở đi, thái độ của Phác Thái Nhật đã thay đổi.
Hắn không biết con trai của xã hội đen trở thành thanh tra khó như thế nào. Ở đất nước giai cấp đã được củng cố này, mỗi bước đi lên của những người dưới đáy có thể nói là vô cùng khó khăn.
Nhưng hắn làm được.
Hắn mất ba tháng để vào được đại học Seoul, điều này khiến ai cũng phải há hốc mồm. Người ba vô cùng sốc đã đặt hết tiền vốn, còn hắn thì đặt hết số chip của mình như một con bạc nhìn thấy hy vọng.
Ba của hắn đã bán ngôi nhà và mười ba mẫu đất do tổ tiên để lại ở quê nhà, cuối cùng cho hắn thi vào học viện Tư pháp. Sau đó, hắn không phụ lòng mong đợi của mọi người, đã thi đậu thanh tra.
Hắn thành công.
Nhưng mọi chuyện lại khác xa so với những gì hắn tưởng tượng, lương của thanh tra rất cao nhưng còn lâu mới đủ cho những năm tháng đóng góp của gia đình.
Món nợ chồng chất của ba hắn để lại khiến hắn ngộp thở.
Mặc dù nhiều người bắt đầu gửi tiền cho hắn nhưng là một người mới, hắn chỉ có thể từ chối. Phác Thái Nhật rất tham vọng, hắn biết danh tiếng tốt là chìa khóa thành công của hắn trong tương lai.
Cho nên, hắn chỉ có thể thành thật trả lại tiền, thanh tra cũng không uy nghiêm như hắn tưởng tượng. Hắn vùi đầu làm việc cực khổ trong hai năm, gầy mất mười cân mới hiểu ra được.
Hắn thiếu một thế lực chân chính có thể chèo chống hắn.
Lúc này có một người tìm được hắn, đồng thời mang theo những phiếu nợ khiến hắn không thở nổi.
“Phác Thái Nhật tiên sinh phải không?”
Khẩu âm Khánh Châu của đối phương rất nặng. Hắn mang một cặp kính râm thời trang và đắt tiền, loại kính này lớn đến mức che gần hết khuôn mặt của đối phương.
“Đúng vậy.”
Phác Thái Nhật đang uống rượu soju ở một quán ven đường cúi đầu, xem như lời chào.
“Ta rất thích kết bạn. Đây là thành ý của ta.”
Người kia đẩy tấm đống phiếu nợ đến, mỉm cười nói.
“Ngươi gặp phải vụ án nào sao?”
Tình huống này không phải chưa từng xảy ra với Phác Thái Nhật, chỉ là chưa có ai ra tay hào phóng như vậy. Cho nên hắn quyết định cho đối phương một cơ hội, đương nhiên phải là lúc sự tình không nghiêm trọng, như vậy hắn mới có thể giải quyết được.
“Không, không.”
Đối phương khoát tay: “Làm bạn thôi. Chúng ta không cần hối báo, ngược lại còn bỏ ra nhiều hơn.”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Phác Thái Nhật hỏi.
“Ngươi có đồng ý nhận món quà này không?”
Nam nhân đeo kính râm hỏi lại: “Ta sẽ nói chuyện tiếp theo.”
“Được.”
Phác Thái Nhật gật đầu. Thân phận thanh tra khiến cho hắn không quá e ngại phiền phức.
Nam nhân châm lửa đốt đống giấy tờ nợ, sau đó lấy ra một điếu xì gà, chậm rãi rít vài hơi: “Ta biết thanh tra Phác đang điều tra một vụ án, ta có thể giúp ngươi.” Nam nhân tháo kính râm xuống, lộ ra một gương mặt rất cương nghị. Hắn đứng dậy bắt tay: “Ta là Thôi Đấu Hạo đến từ Khánh Châu, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Thôi gia Khánh Châu?
Gia tộc cổ xưa này cực kỳ khổng lồ. Mặc dù nó đã sớm sụp đổ, nhưng tin tức linh thông nhất định phải có. Thành ra, Phác Thái Nhật cũng không quá kinh ngạc, chỉ đưa mắt nhìn đối phương: “Ngươi muốn giúp ta như thế nào?”
“Gần đây thanh tra Phác Thái Nhật đang điều tra một vụ tấn công tình dục. Đối phương là con trai của một nghị sĩ. Ta nghe nói người tên Thành Bạch Hạo không coi trọng thanh tra Phác?”
Thôi Đấu Hạo vừa nói chuyện vừa cầm chai rượu trên bàn rót cho mình một chén, sau đó uống một hớp.
“Ta sẽ dạy cho tên gia hỏa kiêu ngạo đó biết được cách làm người.”
Có lẽ cảm thấy có chút mất mặt, Phác Thái Nhật nói cứng: “Ta sẽ tìm đầy đủ chứng cứ để hắn ở đủ trong tù mười năm. Ta thề.”
“Ta không quan tâm điều này.”
Thôi Đấu Hạo nói thẳng: “Ta chỉ muốn biết mục đích ngươi cố chấp đưa đối phương ra trước công lý là gì.”
“Chính nghĩa?”
Khi Thôi Đấu Hạo nói lời này, giọng điệu của hắn không thể diễn tả được: “Ta muốn nghe lời nói thật.”
“Chính nghĩa?”
Phác Thái Nhật lặp lại lời nói này một lần, sau đó lắc đầu: “Ta chán ghét thái độ của hắn đối với ta, chỉ thế thôi.”
“Rất tốt.”
Ánh mắt Thôi Đấu Hạo trở nên chăm chú: “Ta cũng không thích nói chuyện với một người trong đầu chỉ có chính nghĩa. Ta luôn cảm thấy cái gọi là chính nghĩa chẳng qua là trưởng giả thương hại kẻ yếu mà thôi.”
Phác Thái Nhật bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với những nhận xét mang tính lật đổ này.