Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 891 - Chương 891: Giao Dịch Trần Trụi

Chương 891: Giao dịch trần trụi Chương 891: Giao dịch trần trụi

“Ba của đối phương đã từng là nghị viên Quốc hội, hắn rất có thế lực, ngươi có thể giúp ta như thế nào?”

“Nghị viên Quốc hội?”

Giọng điệu của đối phương rất khinh thường: “Lớn lắm sao?”

Thái độ của Phác Thái Nhật nghiêm túc hẳn lên. Hắn không tin rằng nam nhân tên Thôi Đấu Hạo này là một kẻ mù quáng và kiêu ngạo. Hắn phải có sự tự tin của riêng mình để nói ra điều đó. Quách Quang Diệu, bây giờ là Thôi Đấu Hạo rút một túi hồ sơ đưa cho Phác Thái Nhật: “Đây là tất cả bằng chứng. Ngay cả mẹ của nữ hài cũng sẵn sàng thay đổi lời khai của mình.”

“Bằng chứng như núi, hắn không thoát được đâu.”

Thôi Đấu Hạo nói tiếp: “Dựa theo lệ cũ, bọn hắn sẽ cho người đi mua chuộc ngươi.”

Phác Thái Nhật ngây người.

Mấy ngày nay hắn thường xuyên chạy đến trường. Những nhân chứng chủ chốt và người nhà nạn nhân cũng không còn ý theo đuổi vụ án, khiến hắn khó có thể tiến lên, không ngờ đối phương đã ra tay giải quyết xong hết thảy.

Không biết vì sao hắn lại cảm thấy ớn lạnh.

Người này, hoặc thế lực sau lưng người này rất đáng sợ.

Nam nhân kia mỉm cười: “Ta đã bỏ ra tình hữu nghị của ta, cho nên ta nhất định phải nhận được hồi báo. Đối với bất cứ điều kiện động tâm nào mà bọn hắn đưa ra cho ngươi, ta muốn ngươi từ chối hết.”

“Được.”

Trong lòng Phác Thái Nhật có chút khinh thường. Hắn cũng không cho rằng tên cuồng vọng Thành Bạch Hạo kia sẽ đưa ra bất cứ điều kiện gì khiến hắn không thể từ chối.

“Nhớ kỹ lời hứa của ngươi.”

Thôi Đấu Hạo đứng dậy, để lại một cái cặp da màu đen. Trước khi đi hắn còn lạnh lùng nói câu cuối cùng: “Lời hứa rất quan trọng, đừng vi phạm quy tắc giữa chúng ta.”

“Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể tiến thêm một bước làm bạn.”

Nam nhân có phần bí ẩn này đột ngột xuất hiện rồi đột ngột biến mất, chỉ để lại số điện thoại và một chiếc cặp da màu đen.

Mở cái cặp da ra, những tờ đô la xanh mơn mởn khiến Phác Thái Nhật ngây ra thật lâu.

Rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Viên thanh tra vẫn còn có chút chính trực và nhiệt huyết trong lòng không để ý, khi hắn cầm cái cặp da màu đen lên, một chiếc xe ở góc đường đã chụp xuống hết thảy.

Sự việc tiến triển rất thuận lợi. Dưới bằng chứng như núi, Thành Bạch Hạo đã bị bắt giam ngay sau khi thi xong.

Đêm đó, một cấp trên bất ngờ gõ cửa văn phòng của Phác Thái Nhật.

“Đã lâu không gặp, Thái Nhật.”

Một nam nhân trung niên đeo mắt kính, gương mặt dài hẹp mỉm cười nói.

“Ngươi khỏe không?”

Phó giám đốc thứ nhất của Ban chiến lược tỉnh Seoul Quyền Tại Huân nhìn vào những tập hồ sơ chất đầy trong phòng: “Chắc ngươi vất vả lắm, hình như ta chưa quan tâm đủ đến ngươi.”

“Giám đốc, ngài khách sáo quá rồi.”

Phác Thái Nhật cúi đầu, thái độ vô cùng cung kính: “Người nào cũng giống như vậy, ta cũng không cảm thấy có bao nhiêu vất vả.”

“Thật sao?”

Quyền Tại Huân mỉm cười nói: “Chúng ta ra ngoài một lát được không? Cùng nhau ăn khuya.”

“Vâng, giám đốc.”

Nói là ăn khuya, nhưng Quyền Tại Huân lại đưa Phác Thái Nhật đến một trong những ban ngành quyền lực nhất trong hệ thống thanh tra.

Cục chiến lược 3.

Khác với văn phòng nhỏ của Phác Thái Nhật ở Buasan, nơi này rộng lớn đến kinh người với hàng chục chiếc bàn làm việc được sắp xếp ngăn nắp, gỗ quý và hoa văn đẹp mắt đại diện cho quyền lợi.

“Đừng lo lắng, ta dẫn ngươi đi xem ít đồ.”

Quyền Tại Huân mỉm cười nói, sau đó hắn đi thẳng đến cuối phòng và mở tủ tài liệu tổng hợp.

“Ngươi có muốn biết cái này là gì không?”

Giọng nói người này tràn đầy dụ hoặc.

“Là cái gì?”

Phác Thái Nhật hỏi.

“Vụ án, tất cả các vụ án. Mỗi vụ án được công bố sẽ gây chấn động cả nước.”

Quyền Tại Huân nói rất bình thản, nhưng sự khoe khoang trong lời nói lại không che giấu được. Hắn chậm rãi bước đến đống văn kiện chất như ngọn núi nhỏ, mỉm cười hỏi một câu.

“Ngươi có biết vì sao chúng ta lại để nó ở đây không?”

Không đợi Phác Thái Nhật trả lời, Quyền Tại Huân đã nói tiếp: “Chúng ta chờ nó lên men. Vụ án giống như đồ chua vậy, chờ thời gian đủ thì mới ăn ngon được.”

Phác Thái Nhật hoàn toàn ngây người.

Hắn hiểu, thế giới về quyền lực cuối cùng cũng đã mở một khe hở với hắn.

“Ngươi có muốn đến đây để làm việc không? Đừng vội, ta cho ngươi xem một cái nữa.”

Quyền Tại Huân nhìn thanh tra trẻ tuổi đang phấn khích, mỉm cười đóng cửa phòng lưu trữ, dẫn hắn đến phòng chiếu và nhét một cuộn băng video vào máy chiếu.

“Xem xong cái này rồi ngươi hãy nói cho ta biết câu trả lời của ngươi.”

Hắn vỗ vai Phác Thái Nhật đang mờ mịt, bước thẳng ra ngoài.

Màn hình trên TV sáng lên.

Một nữ nhân vô cùng xinh đẹp đang khỏa thân nằm trên ghế sô pha, đôi mắt mị hoặc như nước, không ngừng làm đủ kiểu động tác quyến rũ.

Phác Thái Nhật cảm thấy hắn nhất định là bị ảo giác.

Hắn biết nữ nhân này. Không, không chỉ một mình hắn biết, sợ rằng cả nước không có mấy người không biết nàng.

Xa Mỹ Liên.

Thần tượng quốc dân, vai chính trong bộ phim truyền hình đang hot. Phác Thái Nhật rất thích nữ minh tinh này.

“Nàng dùng ma túy. Đây chính là thóp. Và đây chính là đồ chơi của quyền lực.”

Không biết Quyền Tại Huân đứng sau lưng Phác Thái Nhật từ lúc nào, hai tay đặt lên vai của hắn: “Hãy gác lại chuyện của Thành Bạch Hạo sang một bên. Hiện tại còn chưa phải là lúc vị của hắn ngon nhất.”

Phác Thái Nhật hiểu ra, thì ra hết thảy chỉ là một vụ giao dịch trần trụi.

“Ba của Thành Bạch Hạo và thanh tra Hàn Mạnh Thực có mối quan hệ rất tốt, chỉ cần ngươi đồng ý, cuộc sống khó khăn của ngươi sẽ kết thúc.”

Điều kiện không cách nào từ chối bày ra trước mặt hắn. Vừa đang định há miệng đồng ý, Phác Thái Nhật bỗng nhiên ngẩn cả người.

“Lời hứa rất quan trọng, tuyệt đối không nên vi phạm ước định giữa chúng ta.”

Ánh mắt của nam nhân tên Thôi Đấu Hạo hiện lên trong đầu hắn.

Ánh mắt đó rất lạnh.

Bình Luận (0)
Comment