Thủ đoạn mười phần chắc chín đã mất linh ngay từ lần đầu tiên.
“Bà ngoại đã nấu canh rong biển cho ta, ta phải về.”
Phác Thái Nhật do dự.
Quyền Tại Huân không ngờ trên thế giới này thật sự còn thanh niên trong lòng chỉ có chính nghĩa.
Hơn nữa đối phương còn dùng một cái cớ vụng về để từ chối hắn.
“Ngây thơ.”
Nhìn Phác Thái Nhật rời đi, giọng điệu của nam nhân tràn đầy khinh thường: “Đời này ngươi sẽ chỉ sống trong văn phòng đơn sơ đó cho đến khi về hưu, ta cam đoan.”
Phác Thái Nhật hơi dừng lại một chút rồi lập tức sải bước rời đi.
“Ngươi có biết mình đã từ chối cái gì không?”
Biểu hiện do dự của Phác Thái Nhật khiến cho Quyền Tại Huân có chút dữ tợn. Hắn biết rõ mình đã mất đi cái gì. Cho nên, sau khi rời khỏi cục Chiến lược 3, hắn đã gọi đến số điện thoại Thôi Đấu Hạo lưu lại.
Giọng điệu của đối phương rất bình tĩnh: “Rất tốt, ngươi đã tuân thủ lời hứa của chúng ta. Chúng ta cần dạng hữu nghị như vậy.”
“Không, ngươi lấy tiền của mình về đi. Chúng ta không phải bạn.”
Phác Thái Nhật tiếp tục rống lên. Hắn không phải loại chính trực ngu ngốc có tinh thần trọng nghĩa như Quyền Tại Huân đã nghĩ. Ngược lại, xuất thân trong gia đình lưu manh, hắn khao khát thành công hơn bất kỳ ai khác. Nếu không phải số tiền kia quá phỏng tay, hắn nhất định sẽ đồng ý.
“Cái ngươi mất đi chưa chắc đã nhiều hơn cái ngươi đạt được.”
Thôi Đấu Hạo bình tĩnh nói: “Tin ta đi, mười năm sau, ngươi sẽ cảm thấy may mắn vì đã lựa chọn như vậy.”
“Mười năm?”
Phác Thái Nhật cảm thấy đối phương nhất định điên rồi.
“Ngày mai ta sẽ tặng cho ngươi một phần quà.”
Thôi Đấu Hạo lạnh lùng nói một câu trước khi cúp điện thoại: “Thanh tra Phác, ta hy vọng đây là lần cuối cùng ngươi dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với ta.”
Phác Thái Nhật đột nhiên nghẹn lời. Bình tĩnh lại, hắn chợt hiểu ra hắn rất có thể đã leo lên một con thuyền khác.
Hắn không sợ, chỉ hy vọng con thuyền này có thể lớn một chút.
Hôm sau, giống như mọi ngày, trong khoảnh khắc Phác Thái Nhật bước vào cửa phòng làm việc, văn phòng nhỏ hẹp vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
“Chuyện gì vậy?”
Phác Thái Nhật mờ mịt nhìn đồng nghiệp xung quanh.
“Lão đại, lợi hại thật.”
Nhân viên cấp dưới họ Ngô đặt một tờ báo giống như vật quý trước mặt hắn.
“Một thanh tra vì nhân dân yếu thế mà phát sinh chính nghĩa.”
Với chữ viết hai màu trắng đen, một vụ việc kinh hoàng đã được tường thuật đầy đủ trên ấn bản thứ hai của Nhật báo Đông Phương lớn nhất Busan. Từ ngữ đâm thẳng vào tim gan, ngôn ngữ giết người.
Bài báo mô tả một giáo viên trong trường tấn công tình dục một nữ sinh tội nghiệp theo cách rất khiêu khích, nhưng nạn nhân bất lực chống lại vì danh tính của bên kia, một thanh tra tư pháp không sợ cường quyền cuối cùng đã đứng ra.
Không hề nghi ngờ, bài báo này đang viết về hắn.
Đặt tờ báo xuống, Phác Thái Nhật nhìn ánh mắt kính trọng của cấp dưới, ngay cả người không phục hắn nhất cũng tỏ ra tán thưởng, dường như đây là món quà thứ hai mà đối phương đã nói.
Món quà này quá nặng.
Đánh giá của dân chúng đối với thanh tra Bổng Tử quốc không cao. Bài báo có thể mang lại cho hắn sự nổi tiếng này sẽ giúp hắn tránh được rất nhiều rắc rối trên con đường thăng tiến.
“Đúng rồi, lão đại, có một phong thư, có người để lại văn phòng, nói nhất định phải đưa cho ngươi tự mở.”
Nhân viên họ Ngô nịnh nọt nói: “Nhất định là thư cảm ơn của một người hâm mộ ngươi. Bây giờ tin tức của mọi người linh thông thật.”
Phác Thái Nhật ngồi xuống mở phong thư sau khi hối thúc cấp dưới xung quanh đi làm việc.
Mồ hôi lạnh lập tức túa ra trên trán. Phong thư rất mỏng.
Bên trong chỉ có một tấm hình, không còn cái gì khác, mặt sau còn có một câu.
“Chúng ta cần tôn trọng lẫn nhau.”
…
“Ngươi muốn làm gì?”
Lần này giọng điệu của Phác Thái Nhật khách sáo hơn nhiều.
“Đào tạo ngươi trở thành một thanh tra nổi tiếng, sau đó dùng tiền tài mua quyền lực. Rất đơn giản, ngươi có muốn biết bước kế hoạch tiếp theo của chúng ta không?”
“Được.”
Phác Thái Nhật kích động hẳn lên. Hắn hiểu lợi ích của việc có được danh tiếng rất lớn nếu điều đó là sự thật.
“Hãy chờ điện thoại của ta. Ta sẽ tiếp tục tặng ngươi một món quà lớn mà ngươi sẽ hài lòng.” Thôi Đấu Hạo cúp điện thoại.
…
Cùng một bài báo, nhưng phản ứng khác nhau.
Lần đầu tiên cái tên Phác Thái Nhật xuất hiện trong mắt một số quan chức cấp cao trong hệ thống thanh tra Busan, đồng thời cũng khiến ông lớn cục Chiến lược 3 Hàn Cường Thực tức giận phải dừng lại việc truy cứu.
“Thú vị đây.”
Hàn Cường Thực tướng mạo cương nghị, khi giơ tay nhấc chân đều thể hiện rõ sự cường thế. Cấp dưới bên cạnh cung kính khom người. Nam nhân gật đầu như có điều suy nghĩ: “Một người có tinh thần trọng nghĩa sẽ chơi những thủ đoạn này sao?”
Quyền Tại Huân đứng sau lưng Hàn Cường Thực khom người, vẻ mặt nịnh nọt: “Bộ trưởng, ta nghe nói thằng nhóc đó khi còn học ở trường rất cứng cỏi, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.”
Bốp.
Một cái tát nặng nề khiến Quyền Tại Huân loạng choạng.
“Đầu óc của ngươi đâu?”
Sắc mặt Hàn Cường Thực hung ác: “Ta có thể cho phép các ngươi tham, nhưng ta không dễ dàng tha thứ cho việc bên cạnh ta có kẻ ngu xuẩn.”
“Vâng, vâng.”
Quyền Tại Huân mỉm cười: “Gần đây đầu óc của ta trở nên ngu ngốc hơn rất nhiều, còn cần ngài nhắc nhở nhiều hơn.”
“Đám người của Nhật báo Đông Phương là những con lợn tham lam, không ai có lợi cho bọn hắn, bọn hắn không tốn nhiều công sức như vậy để đưa tin về một kẻ ít được biết đến.”
“Lên báo chí, đây chính là vốn liếng.”
Hàn Cường Thực kết thúc cuộc nói chuyện: “Hãy điều tra cho ta hắn quen biết ai ở nhật báo, đồng thời tìm cho ta một cơ hội để gặp anh chàng thú vị này.”
“Ngài không tức giận sao?”
Quyền Tại Huân thận trọng hỏi.
“Hắn rất giống ta, cho nên hắn chỉ có thể lựa chọn thần phục hoặc bị hủy diệt.”
Hàn Cường Thực cười lạnh.