Điện thoại cả ngày rất im ắng, mãi đến chín giờ tối, Phác Thái Nhật vốn đã nghỉ ngơi sớm nhận được cuộc gọi khiến hắn nhớ cả ngày.
“Xuống lầu, có xe đang chờ ngươi.”
Xe là kiểu Rolls-Royce đời mới nhất, với lớp vỏ màu đen giống đàn piano khiến Phác Thái Nhật mong chờ những lợi ích được gọi là tiếp theo.
“Ngươi cảm thấy thế nào với món quà ngày hôm nay?”
Mở cửa xe, Thôi Đấu Hạo mỉm cười nhìn hắn. Chờ Phác Thái Nhật lên xe xong, hắn liền đưa sang một ly rượu vang: “Không có gì thú vị hơn khi vừa uống rượu vang đỏ vừa ngắm cảnh đêm Busan trong thời tiết này.”
Phác Thái Nhật có chút tham lam khi nhìn thoáng qua đồ vật bên trong chiếc xe mà hắn tha thiết mơ ước, nhận lấy ly rượu vang.
“Chúng ta đi đâu?”
“Đi rồi ngươi sẽ biết.”
Tiếng Hàn của Quách Quang Diệu đang tiến bộ vượt bậc, nói rất trôi chảy.
Chiếc xe khởi động, chẳng mấy chốc đã đến khu nhà giàu nổi tiếng nhất Busan, Hải Vân Đài.
Sau khi xuống xe, Thôi Đấu Hạo chỉ vào một mảnh đất trống trong gió lạnh, cười nói: “Ngươi biết nơi này là của ai không?”
“Biết.”
Là thanh tra, tin tức của Phác Thái Nhật rất linh thông: “Của tập đoàn Kim Môn mới quật khởi, nghe nói bối cảnh của bọn hắn rất phức tạp. Chủ tịch Thạch Đông Sơ có mối quan hệ không tệ với rất nhiều thượng tầng.”
“Nói đúng rồi. Vậy thì quà là tòa nhà CBD mới xây sẽ có 3% cổ phần của ngươi.”
Thủ bút kinh người khiến Phác Thái Nhật ngây ra. Hắn không thể nào hiểu được đối phương đầu tư số tiền lớn như vậy chỉ để cho một thanh tra nho nhỏ như hắn.
“Cần ta làm gì?”
“Nhập đội, trở thành người một nhà.”
Gương mặt lạnh buốt, Phác Thái Nhật sờ mặt một cái, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy tuyết rơi.
“Hôm nay đúng là ngày lành tháng tốt.”
Quách Quang Diệu mỉm cười.
Cùng lúc đó, Tô Nhất Nhị vẻ mặt thờ ơ cũng sờ gương mặt lạnh buốt của mình, quay người lại nhìn Lý Tử Thành.
Tuyết rơi.
Nhập đội.
Nếu Phác Thái Nhật không nghiên cứu về lịch sử các nước khi còn học tại đại học Seoul, hắn sẽ không biết từ ngữ rất đặc trưng của văn hóa Hạ quốc này.
“Được.”
Hắn đồng ý cực kỳ dứt khoát.
Vạn Thu Sinh nói rất đúng. Người này có dục vọng leo lên mãnh liệt. Sau khi đắc tội với Hàn Cường Thực, nhanh chóng dung nhập một thế lực chính là lựa chọn tốt nhất.
Phác Thái Nhật cư xử như một chính trị gia có trình độ vào thời điểm này.
…
Cảng Busan, quận Nam.
Kho hàng số 19 đèn đuốc sáng trưng. Khi Thạch Võ mang theo toàn bộ người chạy đến, hắn rất ngạc nhiên khi thấy rằng trận chiến hôm nay quy mô lớn đến không ngờ.
Đám cốt cán trong phe phái Đinh Thanh đều có mặt toàn bộ.
Đinh Thanh đang cười đùa vui vẻ cùng với Lý Tử Thành sắc mặt âm trầm bên cạnh. Điều này khiến cho Thạch Võ cảm thấy yên tâm hơn một chút.
“Đến rồi à?”
Đinh Thanh vỗ vai Thạch Võ, giọng điệu rất thân mật: “Này, ngươi lại mập hơn không ít. Xem ra thời gian gần đây ngươi thoải mái hơn chúng ta nhiều.”
Thạch Võ chỉ cúi đầu mỉm cười không nói. Lúc này, hắn nhìn thấy một người không có khả năng xuất hiện ở đây.
Vạn Thu Sinh.
Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Người Hạ quốc cẩn thận một cách đáng ngạc nhiên. Bọn hắn dường như đã quen với việc ở trong bóng tối và kiểm soát mọi thứ. Đây là lần đầu tiên Thạch Võ nhìn thấy người này xuất hiện trong một dịp như vậy. Trong khi thầm ngạc nhiên, điều đó cũng khiến hắn cảm thấy lo lắng.
Là một người có tầng thân phận khác, hắn đặc biệt chú ý đến tập đoàn Cẩm Tú thần bí. Hắn biết trưởng phòng Khương không tin tưởng Lý Tử Thành. Hắn được xếp vào bên cạnh Lý Tử Thành, nhiệm vụ quan trọng nhất không phải điều tra tập đoàn Kim Môn, mà là giám sát Lý Tử Thành cùng với tập đoàn thần thần bí bí Cẩm Tú.
“Tử Thành ca, ngươi gọi ta đến đây làm gì vậy?”
Đè xuống nghi ngờ trong lòng, Thạch Võ đứng sau lưng Lý Tử Thành nhỏ giọng hỏi, đồng thời nhìn thoáng qua nam nhân từ trước đến giờ chưa từng gặp qua. Tướng mạo nam nhân kia có chút kinh khủng, những vết sẹo dọc ngang trên mặt nhìn qua có chút dữ tợn.
Lý Tử Thành nhìn hắn một cái: “Chờ đó, lát nữa có việc làm.”
“Ảo giác thôi.”
Thạch Võ luôn cảm thấy Tử Thành ca nhìn mình bằng ánh mắt không giống như ngày xưa.
…
“Chúng ta đến bến tàu làm gì?”
Phác Thái Nhật nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Đây rõ ràng là cảnh sắc quen thuộc của bến tàu.
“Đến thì biết thôi.”
Thôi Đấu Hạo vừa dứt lời, chiếc Rolls-Royce mới toanh dừng lại trước cửa một nhà kho, từ cửa nhà kho nhìn vào, tất cả người bên trong đều là những nam nhân mặc vest đen.
“Làm cái gì vậy?”
Phác Thái Nhật có thể nhìn ra được những người kia không phải người lương thiện.
“Đây chính là nhập đội.”
Thôi Đấu Hạo quay người cười lạnh, ánh mắt khiến Phác Thái Nhật không rét mà run: “Đến bước này rồi, chúng ta đã không có đường lui.”
Thời gian từng giây từng phút một trôi qua, mặc dù Thạch Võ vẫn đứng thẳng nhưng nghi ngờ trong lòng lại càng lúc càng nhiều. Khi chiếc Rolls Royce dừng lại trước cửa nhà kho, hắn nghe được câu nói của Lý Tử Thành: “Người đã đến rồi.”
“Dạo này nhiều chuyện quá khiến cho ta cảm thấy phiền đến chết.”
Đinh Thanh cũng nhìn thấy chiếc Rolls Royce kia. Mặc dù chiếc xe dừng lại, nhưng không có bất cứ kẻ nào bước xuống xe. Hắn cởi khuy cổ áo, ném bộ vest đắt tiền xuống đất.
“Mau giúp đại ca cầm lên.”
Lý Tử Thành liếc nhìn Thạch Võ, sau đó ra hiệu.
“Vâng.”
Thạch Võ gật đầu rồi xoay người. Trong khoảnh khắc tay hắn vừa chạm vào lớp vải mềm mại của góc áo, đột nhiên ót tê rần, cả người lảo đảo về phía trước, ngã nhào xuống đất.
Hắn ngạc nhiên quay người lại, máu tươi từ trên trán chảy xuống như vòi nước được mở. Trước mắt là một màu máu.
Lý Tử Thành nheo mắt, trong tay cầm một thanh sắt mà nhà kho hay dùng để kiểm hàng.
“Vì sao?”
Thạch Võ vừa lên tiếng, không đợi hắn nói xong, Đinh Thanh đã không kiên nhẫn đoạt lấy cây sắt trong tay Lý Tử Thành, tiếp tục nện xuống.
Một cái, lại một cái.
Toàn thân Thạch Võ rất nhanh xụi lơ, không còn khí lực để mở miệng, ánh mắt vẫn còn thần trí tràn đầy nghi vấn.
Đinh Thanh giết hắn, hắn còn có thể tiếp nhận, nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ đến Lý Tử Thành sẽ ra tay trước.