“Nội ứng đúng không?”
Đinh Thanh nhe răng cười: “Người cung cấp thông tin để bắt Lý Trọng Cửu chính là ngươi đúng không? Ngươi muốn ta chết, ta sẽ giết ngươi trước.”
Hắn vừa nói vừa nắm tóc Thạch Võ, sau đó quay sang nói với Lý Tử Thành: “Đưa dao cho ta.”
Lý Tử Thành hiểu Đinh Thanh muốn làm gì.
Hắn hiểu Đinh Thanh rất rõ. Khi nổi giận, nam nhân này nhất định phải dùng phương thức tàn nhẫn nhất, máu tanh nhất để cảnh cáo tất cả những người phản bội hắn.
Do dự một chút, nhìn ánh mắt Đinh Thanh trở nên cực kỳ tàn ác, Lý Tử Thành nhẹ gật đầu, rút con dao bên hông đưa tới, sau đó có chút không đành lòng xoay người qua.
Thỏ chết cáo buồn.
Khác với tự mình làm, nhìn Đinh Thanh vốn đã phát điên, mặc dù đã hạ quyết tâm, nhưng trong lòng vẫn có một loại cảm giác đau lòng không kìm nén được.
Âm thanh cắt thịt rợn người có thể nghe thấy rõ ràng trong nhà kho yên tĩnh lạ thường.
“Mẹ kiếp, khó cắt quá.”
Đinh Thanh gầm lên: “Tử Thành, ngươi qua đây, đám vương bát đản kia vẫn luôn đùa nghịch ngươi, tự ngươi làm đi.”
Lý Tử Thành do dự. Hắn bỗng nhiên chú ý đến ánh mắt Tô Nhất Nhị vẫn luôn nhìn mình, trong lòng không khỏi thắt chặt.
“Được.
Lý Tử Thành quay người.
…
“Bọn họ đang giết người.”
Ngồi ngay ngắn trong xe, ánh mắt của Phác Thái Nhật chỉ toàn là sự chấn kinh. Tính mẫn cảm của nghề nghiệp khiến cho hắn gần như muốn nhảy dựng lên.
“Đúng vậy, hơn nữa thân phận của nam nhân bị giết kia cũng đặc biệt giống như ngươi.”
Quách Quang Diệu nói ra nội dung khiến Phác Thái Nhật phải há hốc mồm nhưng lời nói kế tiếp của hắn khiến cho Phác Thái Nhật không cách nào tiếp thu được.
“Chết không chỉ một.”
Quách Quang Diệu cười lạnh: “Nhưng bọn hắn sẽ không giết hết bởi vì trong đó có một người là người nhập đội.”
Bầu không khí trong xe ngưng lại.
“Nếu ta từ bỏ thì sao?”
Phác Thái Nhật lắp bắp hỏi: “Ta hứa là ta sẽ quên hết những gì đã nhìn thấy tối nay. Ngươi cũng biết mà, ta hết lòng tuân thủ lời hứa.”
“Muộn rồi.”
Giọng điệu của Quách Quang Diệu cực kỳ bình tĩnh: “Ngươi có nhớ không, khi đến đây ta đã nói qua một câu.”
“Đã đến bước này rồi, chúng ta đều không có đường lui.”
Những lời nói của nam nhân kia mười phút trước vang lên trong đầu Phác Thái Nhật.
“Nếu ta kiên trì thì sao?”
Phác Thái Nhật biết rằng sau khi hắn làm điều đó, hắn sẽ là con rối của người này cho đến hết đời, hắn không cam tâm.
“Nước biển rất lạnh, ngươi sẽ không thích đâu.
Quách Quang Diệu lại đốt một điếu xì gà, giọng điệu vừa bình tĩnh vừa lãnh khốc.
…
Một bàn tay run rẩy cầm khẩu súng lục đen bóng, dí chặt vào đầu Phác Thái Nhật.
“Nổ súng đi.”
Ánh mắt Phác Thái Nhật lạnh lùng, nhìn đối thủ chính trị bị mình dồn vào đường cùng, trong mắt tràn đầy khinh thường.
“Ngươi biết không? Thật ra ngươi nên cách xa ta một chút. Nếu không khi ngươi bóp cò, não của ta sẽ vọt ra ngoài, giống như một bức tranh tự do, sau đó dính đầy toàn thân của ngươi, rất buồn nôn.”
“Ngươi sẽ bị giam cầm cả đời, không còn cơ hội đứng dậy nữa. Tiền bối, ngươi quyết định đi.”
Tay của đối phương rõ ràng còn run rẩy hơn, Phác Thái Nhật duỗi tay ra, lấy khẩu súng ra khỏi tay đối phương với vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Lần đầu tiên giết người vì lợi ích rất khó, không dễ dàng như ngươi đã nghĩ đâu.”
Đối thủ tê liệt ngã xuống đất.
“Ta đã giết người.”
Phác Thái Nhật đứng dậy, nhìn đại nhân vật đang từng phong quang vô hạn dưới đất, cười nói.
“Mang đi.”
Người bên dưới ùa lên.
Đây là cảnh Phác Thái Nhật tranh giành vị trí Thứ trưởng trong tương lai với sự hỗ trợ của Cẩm Tú.
…
Thời gian quay về hiện tại.
Người trong nhà kho không nhiều, bởi vì thân phận của Phác Thái Nhật mẫn cảm, cho nên lưu lại không có mấy ai.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Đinh Thanh toàn thân đầy vết máu cùng với Lý Tử Thành giống như ác quỷ. Một khắc run rẩy bước xuống xe nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu Phác Thái Nhật chỉ có một suy nghĩ.
Địa ngục.
Hắn đã đến địa ngục.
“Yên tâm đi, thanh tra Phác, rất đơn giản.”
Giọng điệu của Đinh Thanh mang theo sự khách sáo. Đây chính là sự e ngại thâm căn cố đế của những người xuất thân từ gia đình bình dân đối với nghề nghiệp này.
Quách Quang Diệu, cũng là Thôi Hữu Đạo lạnh lùng nhìn Phác Thái Nhật đang kháng cự bên cạnh, sau đó ném một ánh mắt cho Tô Nhất Nhị.
Tô Nhất Nhị gật đầu.
Quách Quang Diệu nói thật. Cho đến bây giờ, tất cả mọi người đã không còn đường lui. Phác Thái Nhật chỉ có hai lựa chọn.
Thứ nhất, nổ súng giết người, sau đó bước lên thuyền.
Thứ hai, hắn sẽ bị ném vào một cái thùng sắt đổ đầy xi măng, sau đó biến mất dưới biển sâu mênh mông.
Như Quách Quang Diệu đã nói, nước biển rất lạnh.
Trong kho hàng yên tĩnh một cách chết chóc. Mười phút sau, tiếng súng bóp cò cùng tiếng bước chân dồn dập của nam nhân đồng thời vang lên.
Quách Quang Diệu mỉm cười đốt một điếu xì gà.
Vạn Thu Sinh, thậm chí là lão đại đều đã tìm hiểu Phác Thái Nhật. Bất luận bối cảnh, năng lực đều rất phù hợp với lựa chọn của tập đoàn Cẩm Tú.
Nếu thất bại, cái giá phải trả là rất lớn, bởi vì lão đại đưa ra thời gian rất gấp. Hắn không biết tại sao Tô Bình Nam phải bắt đầu một hoạt động lớn như vậy ở đây vào năm 1997, nhưng hắn sẽ tuyệt đối tuân theo.
…
Càng gần Tết, dường như càng có nhiều ngày tuyết rơi ở Thiên Đô.
Lớp tuyết đọng trước còn chưa được dọn sạch, tuyết mới lại rơi xuống. Điều này khiến cho Thiên Đô giống như được bao phủ bởi một lớp bạc.
Phong cảnh rất xinh đẹp, nhưng cuộc sống của con người lại không được đẹp như vậy.
Ba của lão sư mỹ nữ đại học Kinh tế - Tài chính Tần Tử Khâm chung quy không sống qua được mùa đông này.
Ba ngã bệnh lúc nửa đêm, sau khi bị đánh thức bởi những tiếng rên rỉ đau đớn, mỹ nữ lão sư không biết làm sao. Nàng có thể vượt qua chướng ngại vật ở nước ngoài nhưng lại bất lực khi người thân nhất mắc bệnh hiểm nghèo.