Vận may của ba nàng không tốt.
Khi ba nàng phát bệnh, trùng hợp một chiếc xe buýt du lịch đã va chạm với một chiếc xe chở dầu, số lượng người bị thương quá lớn đến nỗi bác sĩ thường trực của ba nàng đã không rời bàn mổ trong sáu giờ.
Bệnh viện gọi đến, bác sĩ đã quá bận rộn để chữa trị cho một sinh mạng khó có thể cứu được.
Đường tuyết trơn trượt, đã xảy ra một loạt vụ tai nạn lớn khiến xe không đến kịp.
Lần đầu tiên một nữ nhân tự lập có cảm giác mình chẳng qua chỉ là phế vật. Vào thời điểm này, nàng cần một đại nhân vật có nhân mạch cực lớn ra tay giúp đỡ.
Tần Tử Khâm trước tiên nghĩ đến nam nhân cường thế nhưng kinh khủng kia.
Tô Bình Nam.
Trong lúc nàng đang do dự, ba của nàng lại mỉm cười lạc quan.
“Liên lụy ngươi rồi.”
Tần phụ nói tiếp: “Từ nhỏ, ngươi đã giống một nam hài, lại cực kỳ ưu tú. Ngươi không thuộc về trường đại học. Nơi đó chẳng qua chỉ là một cái tháp ngà ngươi lừa ta gạt.”
“Ta đi rồi, một mình ngươi sẽ tự do bay lượn.”
Tần lão sư một đời dạy văn học trong thời khắc cuối cùng cũng không hy vọng con gái sẽ sống một cuộc đời tầm thường như hắn.
“Nhớ kỹ, cánh mọc trên lưng của mình. Cho nên, chỉ có chúng ta mới quyết định chúng ta sẽ bay như thế nào, đừng quan tâm suy nghĩ hoặc cái nhìn của người khác ra sao.”
Ba của nàng nói xong lời cuối cùng thì bắt đầu rơi vào hôn mê. Tần Tử Khâm lập tức hạ quyết tâm.
Nàng bấm số điện thoại gọi cho Tô Bình Nam.
Đối với tập đoàn Cẩm Tú, nàng vẫn luôn duy trì thái độ như gần như xa.
Mặc dù nàng đã đưa ra nhiều ý tưởng và đề xuất, đồng thời cũng hiểu đối phương có thể mang đến cho mình một sân khấu lớn như thế nào, nhưng những nguy hiểm tiềm ẩn trong đó cũng có thể tưởng tượng được.
Điều mà mọi người trong thiên hạ đang bận rộn chỉ là một vài lạng bạc, nhưng điều mà Tô tổng muốn lại là một cuộc chiến toàn diện.
Đúng vậy, một cuộc chiến.
Cướp mấy trăm tỷ, đây chính là chiến tranh.
“Alo?”
Giọng nói của Tô Bình Nam vang lên.
“Ta cần ngươi giúp đỡ, ba của ta không ổn rồi.”
Giọng điệu của Tô Bình Nam vẫn nhàn nhạt như trước, nhưng lần này lại mang đến cho Tần Tử Khâm một cảm giác vô cùng an toàn. Điều này khiến cho nàng cảm thấy đây chính là quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời của nàng.
Vốn liếng gia nhập Cẩm Tú.
“Ta biết rồi.”
…
Mười sáu phút sau, một đội ngũ khám chữa bệnh chuyên nghiệp đã gõ cửa nhà Tần Tử Khâm.
Thế lực của tập đoàn Cẩm Tú một lần nữa đã phô bày trước mặt Tần Tử Khâm. Sau khi ổn định lại tình huống, các phương tiện từ sở giao thông đã dọn đường, một đội cứu thương chuyên dụng đã đến bệnh viện số hai Thiên Đô.
Chủ nhiệm của một số bộ phận không một ai vắng mặt. Cho dù có bận rộn đến đâu cũng có người đến thăm bệnh.
Nhưng không phải thuốc nào cũng chữa được bệnh.
Tần phụ đã như đèn dầu sắp tắt, cuối cùng chết vào 3h14 phút sáng.
Tần Tử Khâm không rơi lệ.
“Chết sống có số, cái này không trách được ngươi.”
Người bận rộn như Tô Bình Nam lại xuất hiện trong bệnh viện nhưng lên tiếng vẫn là phong cách cường ngạnh: “Thay vì đau đớn kéo dài hơi tàn, chi bằng đi sớm thì hơn.”
“Ngươi đang an ủi người khác sao?”
Tần Tử Khâm lắc đầu: “Trình độ an ủi người khác của Tô tổng có vẻ hơi cao.”
Tô Bình Nam im lặng.
“Nhưng ta vẫn muốn cảm ơn ngươi, ngươi đã giúp ta.”
Nàng nói một cách nhẹ nhàng. Nàng nhìn ra nam nhân này có thể nói ra được mấy câu vừa rồi đã là mức độ quan tâm lớn nhất của hắn.
“Ta không ngờ ngươi sẽ giúp ta, là vì ta hữu dụng sao?”
“Không phải.”
Tô Bình Nam trả lời: “Mặc dù ta thích giết người phóng hỏa, nhưng thỉnh thoảng ta cũng sẽ làm việc thiện.”
Nữ nhân nhìn ra được hắn nói thật.
“Ngươi là một người rất hiền lành. Đương nhiên, điều này được xây dựng trong tình huống ngươi không gặp nguy hiểm hoặc đắc tội với ai.”
Nhìn ánh mắt ẩn chứa sự đau khổ của Tần Tử Khâm, Tô Bình Nam mỉm cười: “Ngươi đoán sai rồi.”
Hắn sẽ đuổi tận giết tuyệt.
Cũng là giúp đỡ người nghèo khó, nhưng tính chất phức tạp của con người làm sao một lời có thể kết luận được.
“Ta để lại vài người cho ngươi, ngươi sẽ cần sự giúp đỡ.”
Nam nhân để lại một câu rồi rời đi.
…
Nếu nói Tần Tử Khâm mất ba là nỗi đau bất lực, như vậy sự mất tích của Tống Trí Tú đối với trưởng phòng Khương là một sự phẫn nộ.
Sống không thấy người, chết không thấy xác.
Đây là thủ pháp làm việc nhất quán của tập đoàn Kim Môn, như vậy người hiềm nghi chỉ có ba người, là Đinh Thanh, Lý Trọng Cửu và Trương Tú Cơ.
Ba người này mỗi người đều có động cơ, nhưng trưởng phỏng Khương cho rằng Lý Trọng Cửu đang bị tạm giam có hiềm nghi lớn nhất.
Ngày hôm sau, hắn tìm đến Lý Trọng Cửu.
Thái độ của Lý Trọng Cửu vẫn kiêu ngạo như cũ. Cho dù trong tù, tóc tai của hắn vẫn được chải vuốt một cách cẩn thận.
“Gặp ta làm gì?”
Lý Trọng Cửu cười lạnh: “Không có chứng cứ mà cưỡng ép tạm giam ta ở đây, ta sẽ từ từ tính toán với ngươi, ngươi sẽ phải trả giá đắt.”
Tâm trạng vốn đang bị kìm nén của trưởng phòng Khương bị một câu này đốt lên. Hắn đột nhiên vọt đến, đánh một quyền vào bụng đối phương. Một quyền này khiến cho Lý Trọng Cửu vốn đang cực kỳ phẫn nộ nổi cơn điên.
“Con mẹ nó ngươi đang tìm chết à.”
Hắn giống như một con sư tử, nhưng bởi vì đang bị còng tay, hắn chỉ có thể dùng đầu đụng thẳng vào tim trưởng phòng Khương.
Hai người lập tức đánh nhau.
Cảnh sát trông coi gần như phải dùng hết sức của mình mới lôi được hai người ra.
“Đồ chó, ngươi dám đánh ta.”
Ánh mắt Lý Trọng Cửu trở nên hung ác: “Ta nhất định sẽ giết ngươi, ta thề.”
Đối mặt với Lý Trọng Cửu đang nổi giận, biểu hiện của trưởng phòng Khương bình tĩnh hơn nhiều.
Không phải Lý Trọng Cửu.
Hắn hiểu rất rõ ba người này. Nếu Lý Trọng Cửu giết Tống Trí Tú thì sẽ không lựa chọn cư xử như vậy. Bây giờ chỉ còn có hai người.
Nghĩ đến đây, trưởng phòng Khương chợt mỉm cười.