“Buồn cười lắm à? Con mẹ ngươi chứ.”
Lý Trọng Cửu mặc áo tù màu vàng giãy dụa đứng dậy, nhưng lại bị nhấn mạnh xuống bàn thẩm vấn.
“Đúng vậy, rất buồn cười.”
Trưởng phòng Khương lạnh giọng nói: “Đinh Thanh đã mua chuộc được đám lão gia hỏa trong Hổ phái, còn ngươi cũng đang dần dần thâm nhập vào mạng lưới quan hệ do hội trưởng Thạch cẩn thận duy trì. Đáng thương ngươi chỉ có thể ở đây, làm sao cũng không làm được.”
“Cứt chó.”
Lý Trọng Cửu bình tĩnh lại, thoát khỏi tay đám nhân viên tạm giam, dựa lưng vào ghế: “Tất cả chuyện này chẳng lẽ do ta sao? Không phải là bởi vì ngươi, tên khốn kiếp đã nhận chỗ tốt của Đinh Thanh à?”
Trưởng phòng Khương cũng không phản bác, hơn nữa còn khoát tay ra hiệu đám nhân viên tạm giam rời khỏi chỗ này: “Ngươi có biết dáng vẻ của ngươi bây giờ ra sao không? Một tên ngớ ngẩn chẳng có chút phản kích.”
“Ngươi đang cười nhạo ta?”
Ánh mắt Lý Trọng Cửu lóe lên sát ý.
“Đúng vậy, hơn nữa ta có thể nói cho ngươi biết, nếu Đinh Thanh làm hội trưởng, hắn sẽ đưa tất cả những thông tin không thể lộ ra ngoài ánh sáng của ngươi cho ta. Đến lúc đó, ngươi sẽ bị giam cầm chung thân.”
Trưởng phòng Khương đứng dậy, giang tay nói.
“Tên ngu ngốc, ngươi xong đời rồi.”
Nhìn trưởng phòng Khương đẩy cửa bước ra, Lý Trọng Cửu im lặng thật lâu không nói gì.
“Ta muốn gặp người thân.”
Nghe được tiếng gầm thét của Lý Trọng Cửu, trưởng phòng Khương đã bước ra đến hành lang liền dừng bước, mỉm cười gật đầu với nhân viên canh gác bên ngoài.
Cây đao này rốt cuộc không nhẫn nại được.
“Được, khi nào?”
“Càng nhanh càng tốt.”
Lý Trọng Cửu hung ác nhìn tấm hình không biết là trưởng phòng Khương vô tình hay cố ý để lại trên bàn, giọng điệu âm lãnh.
Nội dung của bức ảnh rất đơn giản, Đinh Thanh đang mỉm cười bắt tay với đại nhân vật là nghị viên Liễu với vẻ mặt tự tin.
…
Có trưởng phòng Khương cố ý dặn dò, một trong những giám đốc của tập đoàn Kim Môn thuộc Hổ Phái là Lưu Thạch Hạo đến rất nhanh.
“Đại ca, ngươi có chuyện gì cần dặn dò sao?”
Ngay cả khi đối mặt với chiếc tủ kính, hắn cũng vẫn tỏ ra rất tôn trọng.
“Tốc độ ra tay của Đinh Thanh rất nhanh.”
Lý Trọng Cửu dữ tợn nói: “Đám lão gia hỏa đó đang dần dần công phá chỗ dựa của phái chúng ta. Hơn nữa, hắn sẽ cung cấp tất cả thông tin của chúng ta cho Khương Anh Vũ, đuổi tận giết tuyệt chúng ta.”
“Muốn ta làm như thế nào?”
Lưu Thạch Hạo hỏi.
“Giết Đinh Thanh, không tiếc bất cứ giá nào để giết hắn.”
Ánh mắt Lý Trọng Cửu oán độc khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Một khi xảy ra chuyện, lão đại ngươi sẽ…”
“Không sao đâu.”
Lý Trọng Cửu mỉm cười: “Ta cũng không muốn chết một mình, ta muốn hắn bồi ta.”
“Đại ca…”
Lưu Thạch Hạo biết hiện tại Lý Trọng Cửu đang là trụ cột duy nhất của Hổ Phái. Một khi hắn xảy ra chuyện, toàn bộ phe phái sẽ như rắn mất đầu. Cho nên hắn có chút do dự.
“Ngươi có biết tin tức này là ai tiết lộ cho ta không?”
Mạch suy nghĩ của Lý Trọng Cửu rất rõ ràng: “Tên chó chết trưởng phòng Khương. Mục đích của hắn làm như vậy là muốn ta cho hắn mượn cây đao. Được, ta sẽ cho hắn mượn cây đao này. Như vậy, ta còn có khả năng ra khỏi chỗ này, ngươi rõ chưa?”
“Hiểu rồi, ta sẽ toàn lực ứng phó.”
Lưu Thạch Hạo đứng dậy, cúi đầu.
“Đi làm việc đi.”
Giọng điệu Lý Trọng Cửu có chút mệt mỏi: “Không biết thanh đao này của ta có thể cầu sống trong chỗ chết hay không.”
Lưu Thạch Hào rời đi.
Nam nhân lẩm bẩm: “Dù sao hai người chết cũng tốt hơn một người chết, không phải sao?”
…
“Đến vùng biển quốc tế rồi.”
Lời nói của thuyền trưởng khiến Lý Tử Thành sắc mặt u ám hoàn hồn lại. Hắn ngẩng đầu nhìn mặt biển gió êm sóng lặng.
Những cánh hải âu bay sát biển mang lại sức sống cho biển cả.
“Phong thủy nơi này không tệ, ngừng thuyền đi.”
Lý Tử Thành thản nhiên nói một câu.
Tàu hàng nhanh chóng dừng lại, sáu thùng phuy sắt chứa đầy xi măng được đặt ở cửa thoát nước của tàu hàng.
Hai nam nhân mặc vest đen động tác nhanh nhẹn đẩy từng chiếc thùng sắt xuống nước. Ngoại trừ phát ra âm thanh giòn giã, trên mặt biển không hề có bất kỳ gợn sóng nào.
Sau khi xé nát tư liệu do Tống Trí Tú cung cấp, Lý Tử Thành giơ tay hướng về phía không trung.
Mảnh vụn giống như bông tuyết bay lả tả trên mặt biển, rồi từ từ biến mất không thấy đâu.
Điện thoại vang lên.
“Tiểu tử thúi, mợ của ngươi nấu canh xương cho ngươi, mau đến dùng cơm đi.”
Giọng nói trưởng phòng Khương vang lên, Lý Tử Thành mỉm cười đáp lại: “Vâng, cữu cữu, chúng ta đã lâu không gặp.”
…
“Khương Anh Vũ muốn giết Đinh Thanh. Hắn hẹn gặp ta.”
Lý Tử Thành lên bờ, tiếp nhận một chiếc áo đen có thêu rồng trên cổ áo. Sau khi quan sát vài lần, hắn chậm rãi nói với Vạn Thu Sinh.
“Từ giờ trở đi, ngươi chính là người của Cẩm Tú.”
Nhìn Lý Tử Thành cởi bộ vest màu xám tro thay bằng bộ vest màu đen, Vạn Thu Sinh mỉm cười nói: “Nhớ kỹ, chúng ta cũng chẳng phải thế lực xã hội đen gì cả. Chúng ta là Cẩm Tú độc nhất vô nhị.”
“Độc nhất vô nhị?”
Lý Tử Thành mỉm cười đắng chát.
“Đinh Thanh chết đối với Cẩm Tú thật ra cũng là chuyện tốt. Bởi vì nhìn từ góc độ hiện thực tàn khốc, Đinh Thanh không dễ kiểm soát như ngươi, bởi vì thóp của ngươi nhiều lắm.”
Giọng điệu của Vạn Thu Sinh có chút lãnh khốc. Khi sắc mặt Lý Tử Thành chuyển sang tái nhợt, Vạn Thu Sinh nói sang chuyện khác: “Nhưng hắn là người của Cẩm Tú. Hắn rất trung thành với Tô tiên sinh, như vậy chúng ta sẽ đảm bảo hắn bình an phú quý.”
“Chúng ta không có thỏ xảo quyệt chó săn nấu, cũng không có một tướng công thành vạn cốt khô.”
Vạn Thu Sinh vỗ vai Lý Tử Thành: “Những lời này là Tô tiên sinh đã nói, đồng thời cũng đã làm như vậy. Cho nên Cẩm Tú mới có được sức mạnh đoàn kết không gì sánh nổi.”
“Đúng rồi, hoan nghênh gia nhập Cẩm Tú.”