Đinh Thanh xuất hiện muộn hơn so với dự tính của Lưu Thạch Hạo những mười lăm phút.
Thêm mười lăm phút nữa là một cực hình đối với tất cả đám người Lưu Thạch Hạo. Khi Lưu Thạch Hạo hút điếu thuốc thứ ba, lúc đó là khoảng 10h15, nam nhân kia mới xuất hiện ở bãi đậu xe dưới tầng hầm. Nhìn qua tâm trạng của hắn không tệ, vừa đi vừa thỉnh thoảng cười nói gì đó với luật sư bên cạnh.
Điều khiến Lưu Thạch Hạo ngạc nhiên là không chỉ có những người của phe Đinh Thanh xuất hiện ở đây, mà còn có nhiều nguyên lão Hổ Phái cũng ở trong đó.
“Làm sao bây giờ?”
Đàn em thấy Lưu Thạch Hạo do dự: “Có cần chúng ta rút hay không?”
“Qua hôm nay, chúng ta chưa chắc có cơ hội.”
Lưu Thạch Hạo tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của Lý Trọng Cửu. Hắn không phải là một người có đầu óc đặc biệt thông minh, mà giống một người chuyên làm việc tay chân nhiều hơn. Mặc dù cảm thấy có chút không ổn nhưng hắn vẫn cắn răng nói.
“Đụng đi!”
Khi Lưu Thạch Hạo mở miệng, tài xế lập tức đạp xuống chân ga. Một tiếng gầm lớn vang vọng khắp bãi đậu xe.
Đinh Thanh ngẩng đầu lên. Một chiếc xe với tốc độ 80km/h đang lao vùn vụt đến. Những người trước mặt lập tức bị đụng bay lên không trung rồi rơi xuống.
“Làm việc đi, giết sạch đám chó đó.”
Lưu Thạch Hạo đúng là đủ dũng mãnh và gan dạ. Hắn mở cửa xe, mang theo gậy bóng chày xông ra ngoài. Nhìn luật sư cùng phe năm xưa đã ngã xuống, hắn vung gậy một cách hung ác.
Máu tuôn ra từ miệng của cựu luật sư Lưu Minh Hạo của Hổ Phái đang cố giải thích mọi chuyện, khiến những lời của hắn bị dội ngược vào bụng.
Thấy máu.
Đám người Đinh Thanh phản ứng rất nhanh. Bọn hắn nhanh chóng rút dao găm và các vũ khí khác lao về phía trước.
Người của hai bên cứ như vậy mà đụng vào nhau, sau đó rất nhanh rơi vào hỗn chiến. Người của Hổ Phái càng lúc càng phát cuồng lên, bởi vì vừa mới tiếp xúc, bọn hắn đã kinh ngạc phát hiện những người mà mình đối đầu cũng không hung hãn như trong lời đồn. Rất nhiều người vừa mới va chạm đã lập tức ngã xuống đất.
Lưu Minh Hạo bị đánh bại còn có ý đồ bò lên, nhưng đám người xông đến đã bao phủ hắn lại.
Âm thanh dao đâm vào cơ thể liên tiếp vang lên.
“Các ngươi lầm…”
Lưu Minh Hạo chìm trong tiếng la hét và gậy gộc. Ai cũng biết đây không phải là cuộc chiến đường phố, đây là cuộc chiến xương máu, tàn khốc, huyết tinh, hơn nữa còn bất chấp hậu quả.
Đằng trước chém giết rất náo nhiệt, nhưng bên phía Đinh Thanh thì không hề hỗn loạn.
Đinh Thanh dường như đã sớm có dự liệu, không chút hoang mang di chuyển về phía lối ra phía Tây. Đám đại tướng Lưu Thạch Hạo mai phục cũng không ra tay, thậm chí còn cầm gậy bóng chày nhẹ gật đầu với một số người phía Đinh Thanh.
Giang hồ càng già, lá gan càng nhỏ.
Đám lão nhân bị ép đi phía trước lập tức kịp phản ứng. Bọn họ dự định chạy về phía Tây đuổi theo Đinh Thanh. Nhưng đám người cầm gậy bóng chày vừa mới gật đầu với Đinh Thanh lập tức rống giận lao lên.
“Cho ta điếu thuốc.”
Đinh Thanh cười lạnh.
Hắn vừa lui lại vừa nói với đàn em đang bảo vệ bên cạnh: “Diễn xuất đặc sắc như vậy, ta cần thuốc lá.”
“Hút xì gà đi. Ngươi phải học cách thích nó, bởi vì đó là truyền thống của Cẩm Tú.”
Quách Quang Diệu đột nhiên xuất hiện bên cạnh Đinh Thanh, móc một điếu xì gà, không chút hoang mang cắt bỏ phần đuôi rồi đưa cho hắn: “Tất cả mọi người đều ở đây à?”
“Ngoại trừ Trương Tú Cơ, toàn bộ đám heo mọi đó đều ở đây.”
Đinh Thanh nhếch mép nhận lấy, gật đầu nói: “Ta đã thông báo cho đám lão gia hỏa đó ta sẽ căn cứ vào thực lực của bọn hắn một lần nữa phân phối lại công việc. Bọn hắn đến còn nhanh hơn thỏ. Vì an toàn mà mang theo không ít người.”
“Làm càng sạch sẽ càng tốt.”
Quách Quang Diệu gật đầu: “Phác Thái Nhật hẳn cũng đã đến. Qua hôm nay, Kim Môn sẽ hoàn toàn thuộc về ngươi.”
“Kim Môn không phải của ta, mà là của Cẩm Tú.”
Đinh Thanh trả lời một cách chân thành. Sự kiện đột phát lần này, tập đoàn Cẩm Tú đã một lần nữa thể hiện thành ý, rốt cuộc khiến cho tên gia hỏa kiêu ngạo này hoàn toàn dung nhập vào tập đoàn. Hai người nhìn nhau cười.
…
Thời gian quay lại buổi sáng.
“Cùng đi đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Trong kho hàng chỉ còn lại đám người Lý Tử Thành, Tô Nhất Nhị quét dọn. Phác Thái Nhật sắc mặt tái nhợt chật vật lên xe hơi, Quách Quang Diệu từ nãy đến giờ không lộ ra ánh sáng hạ cửa sổ xe xuống, nhìn Đinh Thanh đưa ra lời mời.
“Được.”
Đinh Thanh gật đầu. Hắn cởi bộ áo vest dính đầy máu của mình ném vào chậu than, rửa tay mấy lần mới chui vào trong xe.
Chiếc xe khởi động, nhanh chóng rời khỏi bến tàu.
“Ngươi có biết Lý Tử Thành cũng giống như Thạch Võ hay không?”
Quách Quang Diệu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tự nhiên nói. Biểu hiện của hai người trong xe khác nhau, Đinh Thanh ngây ra, còn Phác Thái Nhật thì tràn đầy kinh hoảng, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Vì sao không diệt trừ hắn?”
Lời Phác Thái Nhật thốt ra khiến Quách Quang Diệu rất hài lòng. Bởi vì tiềm thức của một người không thể bị san bằng, cho nên câu nói này đã biểu lộ đầy đủ tâm thái của hắn.
“Có thể giữ lại mạng cho hắn không?”
Im lặng thật lâu, Đinh Thanh đắng chát lên tiếng: “Ta sẽ đưa hắn rời khỏi nơi này, cam đoan hắn mãi mãi sẽ không quay lại.”
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”
Quách Quang Diệu mỉm cười: “Hắn đã đồng ý gia nhập Cẩm Tú, cho nên chúng ta sẽ cho hắn cơ hội.”
Phác Thái Nhật im lặng, còn sắc mặt Đinh Thanh cực kỳ phức tạp: “Các ngươi biết được từ lúc nào? Cơ hội là gì?”
“Tình huống cụ thể, hắn sẽ đi tìm ngươi. Cơ hội chính là một lần bắt hết toàn bộ những âm thanh phản đối trong tập đoàn Kim Môn.”
Giọng điệu Quách Quang Diệu cực kỳ lãnh khốc: “Nếu trưởng phòng Khương muốn mượn cây đao Lý Trọng Cửu để giết ngươi, đây ngược lại là một cơ hội tốt để dọn dẹp.”