Đinh Thanh do dự.
Hắn là loại nhân vật giang hồ đời cũ, cực kỳ coi trọng tình nghĩa huynh đệ. Hắn có thể không thèm để ý huyết tinh tàn nhẫn mà giải quyết Thạch Võ, nhưng đối với Lý Tử Thành đã đi theo hắn vào sinh ra tử, hoặc những tiền bối đã từng chiếu cố hắn, hắn có chút không đành lòng ra tay.
“Đuổi khỏi Kim Môn không được sao?”
Đinh Thanh nói: “Bọn hắn không lật nổi gợn sóng gì đâu.”
Quách Quang Diệu chậm rãi lắc đầu. Lúc này, hắn cực kỳ giống Tô Bình Nam: “Không nên để lại hậu hoạn. Chúng ta phải một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.”
“Lão đại đã nói làm việc thì nên làm tuyệt.”
Quách Quang Diệu vỗ vai Đinh Thanh: “Sự việc cho đến bây giờ không nên để lại đường cho bọn hắn, cũng không cần để đường lui cho mình. Đây là một trò chơi bên thắng ăn sạch.”
“Còn bên thua…”
Nam nhân cười lạnh, làm động tác cắt yết hầu: “Mười thua hết chín.”
Phác Thái Nhật chen chân trong thiên quân vạn mã thi đậu làm thanh tra, tuyệt đối không phải dạng tầm thường.
Hắn hiểu.
Đã lên thuyền thì không thể hối hận. Kết quả của bó tay bó chân rắn chuột hai đầu chỉ là những thùng sắt chìm vào trong biển, vĩnh viễn biến mất, không hề còn vết tích tồn tại.
Đương nhiên, ngoại trừ trong ký ức của một số thân nhân.
Nhưng Phác Thái Nhật nghĩ đến, hắn ngoại trừ người ba ngày nào cũng gọi điện đòi tiền cùng với đứa em gái hiền lành gả cho một tên vô lại, hắn thậm chí hoài nghi không biết mình có gì để đối phương ghi nhớ hay không.
Trở lại chuyện chính.
Từ cuộc nói chuyện của hai người trong xe, Phác Thái Nhật đã bắt được một trọng điểm. Đó chính là một từ ngữ trong lời nói của Thôi Đấu Hạo.
Lão đại.
Đây mới thật sự là đại nhân vật đứng đằng sau tất cả. Chỉ khi nào nhận được sự tán thành của đại nhân vật chính này, hắn mới có thể thẳng đến mây xanh. Cho nên, hắn đồng ý một cách thoải mái đối với kế hoạch tiếp theo, đồng thời còn đề cử một người.
Là cấp dưới của hắn, Hàn Tái Xương, hiện là đội trưởng của một đồn cảnh sát ở quận phía Tây.
“Hắn có một người ba tốt nhưng lại thiếu thành tích thật sự, hơn nữa trong tay ta còn có nhược điểm của hắn.”
Phác Thái Nhật biết mình phải làm gì: “Hắn đã đánh chết người trong một lần làm việc, ta đã giúp hắn đè xuống chuyện đó. Người này rất đáng tin tưởng.”
“Rất tốt, ngươi sẽ thu được hồi báo phong phú.”
Thôi Đấu Hạo mỉm cười rất vui vẻ.
Phác Thái Nhật nói ra mục đích của mình, khom người xuống, dùng giọng điệu cung kính: “Giám đốc Thôi, nếu có cơ hội, xin hãy giúp ta dẫn tiến với đại nhân vật chân chính.”
…
Cuộc chém giết vẫn còn tiếp tục.
Mười mấy phút trôi qua, Lưu Thạch Hạo vẫn còn chém đến đỏ mắt. Hắn chậm rãi khôi phục lại từ trong sự phấn khích. Nhìn bãi đậu xe giống như địa ngục, hắn đột nhiên phát hiện một vấn đề vô cùng quan trọng.
Đinh Thanh đâu?
Nhân vật mục tiêu dường như chưa từng tham gia vào trận chém giết này, còn đám gia hỏa ngã xuống gào thảm đa phần đều là đám đàn em thân cận với những tiền bối cáo già trong tập đoàn.
“Tất cả dừng tay lại.”
Hắn dùng sức quơ gậy bóng chày đánh bay một người trước mặt rồi rống to: “Tất cả dừng tay lại.”
Nói xong, hắn một cước đá lăn một người đang giết đỏ cả mắt, ý định khiến cho tên gia hỏa này bình tĩnh lại, sau đó lại điên cuồng quát lên: “Những người này không phải Đinh Thanh, mau tìm hắn cho ta. Các giao lộ đều đã bị chặn, hắn không chạy thoát được đâu.”
“Trong Cửu phái các ngươi đến?”
Một lão nhân đầu hói trong Hổ Phái, cũng là một trong những giám đốc của tập đoàn là giám đốc Trương đứng dậy. Từ lúc cuộc chém giết bắt đầu, hắn đã núp dưới gầm xe, xem như trốn được một kiếp.
Thấy tình huống đã ổn định lại, lá gan của hắn lớn hơn rất nhiều, lập tức đưa ra câu hỏi của mình: “Các ngươi điên rồi à? Hôm nay Đinh Thanh hẹn chúng ta đến để họp chứ không phải quyết định hội trưởng, mà là liên quan đến việc phân phối một mảnh đất trống. Các ngươi làm như vậy sẽ…”
Giám đốc Trương còn chưa nói xong, âm thanh gậy bóng chày đập mạnh vào xương cổ của hắn vang lên, khiến cho nửa câu còn lại của hắn phải trôi xuống bụng.
Sức của một gậy này của lão Bổng Tử rất mạnh, thậm chí Lưu Thạch Hạo còn nghe rõ tiếng xương gãy răng rắc. Cơ thể giám đốc Lưu mềm oặt xuống, ánh mắt mang theo sự nghi vấn không thể tin được.
“Lão già.”
Lão Bổng Tử hung hăng nói một câu: “Thạch Hạo ca, Đinh Thanh đang ở trong thang máy, chúng ta đã ngăn hắn lại. Tuy nhiên bọn hắn phản kích rất hung, các anh em có chút không trụ được.”
“Dẫn ta đi.”
Lưu Thạch Hạo nhớ kỹ, hướng mà Đinh Thanh rời đi chính là hướng mà đám người lão Bổng Tử trông coi, không khỏi vui mừng.
Cửa thang máy mở nhưng bên trong rỗng tuếch.
Lưu Thạch Hạo nghi ngờ nhìn thoáng qua lão Bổng Tử sau lưng; “Người đâu? Ngươi không phải…”
Lời nói đột nhiên ngưng lại. Hắn cảm thấy xương sườn tê dại, sau đó giống như toàn bộ sức lực đột nhiên mất đi, loạng choạng đi được vài bước, Lưu Thạch Hạo ngã quỵ trong thang máy.
“Vì sao?”
Nhìn lão Bổng Tử sau lưng, Lưu Thạch Hạo ôm chặt vết thương. Thứ chất lỏng ấm áp giống như vòi nước được mở van, không ngừng thẩm thấu ra ngoài.
Mười mấy người lão Bổng Tử ngăn cửa thang máy lại, không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn Lưu Thạch Hạo, mãi cho đến khi hắn vô lực thả lỏng tay, không còn hơi thở.
“Thạch Hạo ca chết rồi.”
Tiếng la thê lương của lão Bổng Tử vang vọng khắp bãi đậu xe: “Mau giết sạch bọn hắn, báo thù cho Thạch Hạo ca.”
Bãi đậu xe vốn yên tĩnh được chút một lần nữa biến thành địa ngục. Lần này không còn ai ước thúc, tất cả mọi người hoàn toàn giải phóng nội tâm bạo lực.