“Ha ha.”
Trương Tú Cơ bật cười vài tiếng nhằm che giấu sự bất an của mình, sau đó gật đầu.
“Ta cần gọi điện thoại. Ta cần phải chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
“Được.”
Lý Tử Thành rất có kiên nhẫn.
Trương Tú Cơ bấm một số điện thoại: “Thành Tú, chuyện bên đó sao rồi?”
“Đinh Thanh bị thương, toàn bộ Hổ Phái bị bắt.”
Lý Thành Tú là thuộc hạ Trương Tú Cơ tin tưởng nhất. Hắn trả lời rất nhanh: “Chúc mừng giám đốc Trương, Kim Môn sẽ thuộc về ngươi.”
“Ta nhất định sẽ làm tròn lời hứa, tất cả mọi người đều có chỗ tốt.”
Trương Tú Cơ không kìm nén được ý cười cúp điện thoại, sau đó ngẩng đầu nhìn Lý Tử Thành: “Được, ta đồng ý với ngươi.”
Thật vậy, Lý Tử Thành rất có tầm nhìn xa và ý tưởng tốt. Đây là hai sản nghiệp không bị vấy bẩn của Đế Nhật Phái mười mấy năm qua. Mặc dù không kiếm nhiều tiền bằng bốn mươi sòng bạc, nhưng cũng đủ cung cấp cho hắn một cuộc sống đầy đủ mà không gặp bất kỳ nguy hiểm gì.
“Ta cũng đã chuẩn bị kỹ càng hợp đồng giao dịch, chỉ cần ngươi ký tên, ta cam đoan…”
Lý Tử Thành cũng nghe được nội dung điện thoại, sắc mặt trở nên dữ tợn.
“Đinh Thanh sẽ không rời khỏi bệnh viện được đâu.”
“Nhân sinh chính là một canh bạc.”
Trương Tú Cơ mỉm cười. Tại thời điểm này, rốt cuộc hắn đã thể hiện tính cách huyết tinh và tranh vinh của mình.
“Đã nói cầu phú quý trong nguy hiểm. Ta sẽ đánh cược một lần.”
Nói xong, hắn ký tên vào văn kiện của Lý Tử Thành.
Nhìn chữ ký, Lý Tử Thành nở nụ cười cổ quái.
…
Cùng một thời gian.
“Ta đã làm theo những gì mà ngươi nói, xin ngươi hãy buông tha cho ta.”
Lý Thành Tú mà Trương Tú Cơ tin tưởng nhất mặt đầy máu, nhìn Đinh Thanh đang ngồi trước mặt mình, run rẩy nói.
“Ta rất tuân thủ quy củ.”
Đinh Thanh trả lời: “Ngươi đã làm được chuyện mà ngươi hứa, ta nhất định cũng sẽ thực hiện đúng lời hứa của ta.”
Điện thoại vang lên, là tin nhắn của Lý Tử Thành.
Đã ký tên.
“Sẽ có một chiếc thuyền đưa ngươi đến Apennine vào ban đêm, vợ con ngươi sẽ đợi ngươi ở bến tàu.”
Đinh Thanh mỉm cười vỗ Lý Thành Tú sắc mặt tái nhợt, sau đó vỗ tay ra sau lưng một cái.
Lập tức có một nam nhân mặc vest màu đen đưa đến một cái cặp da màu đen.
Đinh Thanh ném xuống trước người đối phương: “Sự việc còn chưa đến mức đường cùng, ta sẽ không làm tuyệt. Đây là một ít tiền, ngươi mang đến chỗ nào đó sống yên phận, kinh doanh cái gì đó đi.”
Lý Thành Tú cầm lấy chiếc cặp da rồi mở ra. Bên trong là những tờ đô la Mỹ xanh mơn mởn khiến cho sắc mặt của hắn lập tức đỏ lên.
“Tất cả đều dùng mạng để cầu phú quý. Quen biết nhau cũng được xem là duyên phận, cầm lấy đi.”
Đinh Thanh đứng dậy: “Phiêu bạt giang hồ nhiều năm như thế, ngươi cũng nên cho gia đình một công đạo.”
“Khoan đã.”
Lý Thành Tú gọi Đinh Thanh đang dự định rời đi.
Hắn theo Trương Tú Cơ đã nhiều năm, cuộc sống có chút chật vật, không nghĩ đến người của thế lực đối địch lại cho hắn một hy vọng bắt đầu lại cuộc sống. Điều này khiến cho hắn trăm mối ngổn ngang.
“Chuyện gì?”
Đinh Thanh quay đầu: “Đồ chó, mau sống cho thật tốt, tuyệt đối đừng trở về.”
“Cảm ơn.”
Lý Thành Tú giãy dụa đứng dậy, cung kính cúi đầu rồi lên tiếng: ‘Trương Tú Cơ vẫn luôn giúp nghị viên Trịnh làm việc. Chuyện này rất bí mật. Ta cũng không biết tin tức này có hữu dụng hay không nhưng ta cũng vẫn nói cho ngươi biết.”
“Trịnh Chu Chuẩn?”
Đinh Thanh kinh ngạc: “Người thừa kế thứ ba của Ô tô Trịnh gia trong tương lai?”
“Đúng vậy.”
Lý Thành Tú xem như biết gì nói nấy: "Nhưng quan hệ cũng không sâu lắm, chỉ phụ trách một vài việc nhỏ.”
Đó chính là một cơ hội.
Gần như trong nháy mắt, Đinh Thanh đã nhìn thấy được một lợi ích rất lớn.
…
Đinh Thanh.
Con cháu Hạ quốc xuất thân từ ngư dân bến cảng Busan. Ban đầu, hắn bước lên con đường này chính là cầu ăn no mặc ấm. Thời gian trôi qua, mặc dù gặp rất nhiều khó khăn, nhưng dựa vào sự tàn nhẫn và hung hãn của mình, hắn đã từng bước một đứng vững gót chân.
Khi hắn dần dần thỏa mãn với mọi thứ trước mắt, Tô Bình Nam đến mang cho hắn một độ cao mà hắn chưa từng nghĩ đến, đồng thời cũng đốt lên dã tâm của hắn.
Mang bài vị của ba hắn vào Trung Võ Đường.
Nói đơn giản nhưng làm rất khó.
Ba của hắn chỉ là một ngư dân. Ở cái quốc gia giai cấp cổ hóa này, quả thật khó còn hơn lên trời.
Nhưng Tô Bình Nam lại có một ma lực cực kỳ lạ. Đinh Thanh tin tưởng tập đoàn Cẩm Tú nhất định sẽ giúp hắn hoàn thành mục tiêu nhìn như xa không thể chạm này.
Đinh Thanh hiểu chỉ có cách trở thành tài phiệt mới có thể làm được điều này. Vì thế, hắn rất để bụng những đại nhân vật. Lee Jay-hyun của tập đoàn Samsung đã nằm chắc trong tay. Hắn biết tập đoàn Cẩm Tú đang chờ đợi một cơ hội. Nhưng hắn vẫn chưa hài lòng, vẫn luôn chú ý động tĩnh của những nhà tài phiệt khác.
Tập đoàn Trịnh Gia không thể nghi ngờ chính là một trong số đó. Đinh Thanh xem ra, nội đấu của gia tộc này chỉ có hơn chứ không kém so với tập đoàn Samsung.
Trong lòng Đinh Thanh có một sự tự tin không thể giải thích được. Đó chính là một khi có được cơ hội, Tô tổng sắc mặt luôn trầm ổn nhưng lanh lợi có thể chiến thắng bất cứ kẻ nào.
“Ta đưa ngươi đến bến tàu, vừa lúc có thời gian, ngươi hãy nói cho ta nghe tất cả về Trịnh Gia.”
Đinh Thanh dừng bước, nói với Lý Thành Tú. Lý Thành Tú tỉnh tỉnh mê mê cũng không biết câu nói của hắn đã thành công đưa đến một con rắn độc trong bóng tối bắt đầu tiến hành thăm dò con mồi.