Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 902 - Chương 902: Chuyển Giao Quyền Lực

Chương 902: Chuyển giao quyền lực Chương 902: Chuyển giao quyền lực

“Tử Thành, chúng ta cạn một chén đi.”

Hợp đồng đã ký xong, Trương Tú Cơ cảm thấy hài lòng đối với thái độ của Lý Tử Thành. Mảnh đất mà hắn trao đổi có thể có khả năng tăng giá rất lớn trong tương lai, nhưng thứ mà hắn cần hơn bây giờ là dòng tiền.

Ngồi vào vị trí hội trưởng, thu mua lòng người không có gì tốt hơn ngoài quyền lực và tài phú. Tiền của tập đoàn nhất thời không thể động vào. Như vậy, bốn mươi sòng bạc không thể nghi ngờ chính là một nguồn bổ sung cực kỳ tốt.

Đừng coi thường con bạc. Việc trục lợi của những chiếc máy đánh bạc trong thời đại này nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người.

“Ta kính ngươi một ly.”

Lý Tử Thành nâng ly rượu, nói ra một câu khiến Trương Tú Cơ không thể giải thích được: “Lên đường bình an.”

“Ngươi nói vậy là có ý gì?"

Trương Tú Cơ nheo mắt nhìn Lý Tử Thành. Hắn theo bản năng cảm nhận được câu nói này có vấn đề.

Lúc này, nữ nhân say rượu trong quán đột nhiên đứng dậy, dường như đang lẩm bẩm một câu gì đó, xem ra muốn nôn mửa thì phải.

Trương Tú Cơ cau mày. Mặc dù nữ nhân này cực kỳ xinh đẹp, không giống người bổn quốc mà hắn thường hay gặp nhưng người đầy mùi rượu khiến cho hắn cảm thấy chán ghét.

“Oppa, xin lỗi!”

Nữ nhân khom người, trong khoảnh khắc lướt qua người Trương Tú Cơ, nữ nhân đã ra tay.

Động tác của nàng rất nhanh, tay phải như sấm sét lướt qua cổ Trương Tú Cơ, sau đó tay trái vờn quanh đè chặt vai của đối phương lại.

“Dùng tay của ngươi chặn lại vết thương, hít sâu, như vậy ngươi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.”

Tiếng Hàn của nữ nhân không được lưu loát. Nàng lên tiếng giống như đang thuật lại một việc rất nhỏ không có ý nghĩa: “Rất nhanh, ngươi sẽ không sao.”

Trương Tú Cơ đè chặt cổ, ánh mắt không thể tin được. Lý Tử Thành bên cạnh cũng đứng dậy, chắn lại tầm nhìn của bà chủ do tiếng động giãy dụa của Trương Tú Cơ gây ra.

“Hắn uống nhiều quá.”

Lý Tử Thành khoát tay ra hiệu giải thích một câu, sau đó cởi áo vest trùm lên đầu Trương Tú Cơ: “Để chúng ta đưa hắn về. Tiểu thư, làm phiền ngươi giúp ta một tay.”

Nữ nhân gật đầu. Hai người cứ như vậy một trái một phải vịn Trương Tú Cơ đã không còn sinh khí. Từ đầu đến cuối, nữ chủ quán có vấn đề về trí não cũng không phát hiện ra một vụ giết người kinh tâm đang phát sinh trước mặt của mình.

“Bà chủ, không còn khách, sao ngươi không đóng cửa về nhà? Nghe nói đêm nay trời rất lạnh, đoán chừng không có khách đâu.”

Lý Tử Thành rời đi, lập tức có một vài nam nhân bước vào quán, nữ chủ quán lập tức bận rộn hẳn lên.

Cho nên, nàng không chú ý những nam nhân này chắn ánh mắt của nàng rất chặt chẽ, còn bàn của vị khách vừa rồi đã được quét dọn sạch sẽ không còn bất kỳ dấu vết nào.

Bất luận ban đêm dài đến cỡ nào, cuối cùng cũng sẽ qua đi.

Một đêm này, rất nhiều người chỉ vượt qua một đêm nhàm chán, nhưng đối với tập đoàn Kim Môn, nó chẳng khác nào một đêm kinh thiên.

Sáng sớm, nhiều người bị đánh thức bởi một cú điện thoại.

Nội dung thông báo chỉ có một, một cuộc họp sẽ được tổ chức vào ngày hôm nay để bầu một chủ tịch mới.

Hai tiếng sau, trong phòng họp tập đoàn Kim Môn.

Phòng họp rất lớn, chiếc bàn dài hình bầu dục đã ngồi đầy người, không ít người đang kinh ngạc thì thầm.

Ánh mắt của rất nhiều người đều dán chặt vào mấy vị trí trống phía trước.

Phó hội trưởng Trương và năm giám đốc toàn bộ đều vắng mặt, ý vị trong đó khiến cho người ta không rét mà run.

Cạch cạch cạch.

Luật sư Nghiêm, luật sư cấp cao nhất trong phòng họp gõ búa gỗ, tất cả mọi người lập tức yên tĩnh trở lại.

Khụ.

Luật sư Nghiêm lên tiếng: “Chắc hẳn mọi người đã biết chuyện không may tối hôm qua.”

“Vốn ứng cử viên cho chức hội trưởng Trương Tú Cơ do say rượu lái xe đã ngã xuống biển nên không thể tham dự cuộc họp hôm nay.”

Dừng lại một chút, không để ý đến ánh mắt của của mọi người, luật sư Nghiêm nói tiếp: “Về phần những giám đốc khác đã xảy ra chuyện gì, tin rằng mọi người đã biết nguyên nhân.”

“Cảnh sát đã bắt hung thủ quy án, chẳng mấy chốc nữa bọn hắn sẽ cho chúng ta một công đạo.”

Phòng họp yên tĩnh như chết.

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Hơn mười nam nhân mặc vest màu đen nối đuôi nhau đi vào, sắc mặt nghiêm trọng đứng xung quanh hội trường. Trong lúc tất cả mọi người đều thấp thỏm, Đinh Thanh mặc một bộ vest màu xanh mỉm cười bước vào. Đằng sau chính là giám đốc Lý Tử Thành không nói không cười và một gương mặt cực kỳ xa lạ.

Tốc độ nói chuyện của luật sư Nghiêm trở nên nhanh hơn.

“Căn cứ vào điều lệ nhân sự của tập đoàn, phó hội trưởng Trương không có mặt, Lý Trọng Cửu bị bắt, giám đốc Lý tuyên bố bỏ quyền tham gia. Ta tuyên bố, giám đốc điều hành Đinh Thanh sẽ đảm nhận chức chủ tịch của tập đoàn Kim Môn.”

“Các vị có ý kiến gì không?”

Mọi người đứng dậy, cúi đầu.

Đinh Thanh cũng không ngồi vào vị trí chủ tịch, mà ngồi ở ghế thứ ba như thường ngày, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm mọi người, chậm rãi lên tiếng.

“Có ai phản đối hay không?”

Chuyển giao quyền lực của tập đoàn Kim Môn thuận lợi đến kỳ lạ.

Đừng nói là ý kiến khác, ngay cả biểu hiện bất mãn của người bên dưới cũng không có.

Điều này rất bình thường.

Thứ nhất, đa số trung thượng tầng còn lại đều là những người trung lập thuộc phe thân cận với Đinh Thanh. Cho dù có một số thế lực khác, nhưng sau khi những nhân vật thủ lĩnh kết thúc như vậy, sự thật đẫm máu đã nói cho bọn hắn biết mình nên làm như thế nào.

Hiện tại, tập đoàn Kim Môn đã trở thành phe phái Đinh Thanh độc đoán.

“Ta muốn tuyên bố một việc.”

Sau vài câu phát biểu, Đinh Thanh lạnh lùng lên tiếng: “Ta sẽ ra giá cao thu mua lại cổ phần trong tay người thân của hội trưởng Thạch. Đương nhiên, cổ phần của phó hội trưởng Trương và giám đốc Lý Trọng Cửu, ta cũng sẽ đưa ra một cái giá hợp lý.”

Bình Luận (0)
Comment