Bên dưới rốt cuộc cũng có chút ồn ào.
Đinh Thanh khoát tay, tất cả mọi người đều im lặng. Hắn hài lòng, mỉm cười nói tiếp: “Tập đoàn sẽ dốc toàn lực gia nhập ngành bất động sản và ngành hậu cần. Về phần kinh phí, chúng ta không cần lo lắng. Chúng ta sẽ gây quỹ. Đây là đại diện quản lý của ngân hàng Quốc tế Cẩm Tú, bọn hắn sẽ đáp ứng mọi nhu cầu phát triển của chúng ta.”
Người bên dưới lập tức vỗ tay.
Bước chân của Tô Bình Nam luôn vững vàng.
Dọn sạch chướng ngại cho tập đoàn Kim Môn chỉ là bước đầu tiên. Bước thứ hai chính là thu mua cổ phần trong tay đám người hội trưởng Thạch, sau đó là đầu tư bỏ vốn, pha loãng cổ phần của tất cả mọi người. Từ đó đạt đến mục đích ngân hàng Quốc tế Cẩm Tú triệt để khống chế cổ phần.
Thế giới tư bản, tiền tài khống chế hết thảy.
…
Hai ngày sau khi ba của Tần Tử Khâm qua đời, nữ nhân chịu đựng áp lực của mọi người và chọn cách hỏa táng mà không cần nỗ lực nhiều.
Đối với cô dì chú bác trong nhà, Tần Tử Khâm chỉ có một câu: “Ba thích nhất là sự yên tĩnh.” Đối với hậu sự của mình, ba của Tần Tử Khâm cũng đã sắp xếp xong xuôi. Nhìn Tần Tử Khâm từ nhỏ đã không giống nữ hài, cuối cùng mọi người cũng đồng ý. Trong suốt tang lễ, Tô Bình Nam không có mặt. Tuy nhiên, một đám nam nhân mặc vest đen cùng với các loại quan hệ khiến cho một đám thân thích của Tần Tử Khâm nhận ra điểm không thích hợp. Em họ có quan hệ tốt nhất với Tần Tử Khâm là Lý Nhiên nhịn không được liền hỏi.
“Chị, có phải ngươi có bạn trai rồi hay không?”
Nữ nhân cũng biết đây là trường hợp như thế nào, cho nên khi hỏi cũng rất chững chạc đàng hoàng, tưởng chừng như hai người so với tính cách hoạt bát ngày thường.
“Vì sao ngươi lại hỏi như vậy?”
Vừa xinh đẹp lại hiếu thảo, Tần gia chỉ có một người con gái như vậy. Mặc dù Tần Tử Khâm không đốt giấy để tang, nhưng toàn thân áo trắng khiến cho khí chất của nàng càng thêm xuất trần.
“Ngươi nhìn những người này đi, người nào cũng giống như khúc gỗ. Thân phận giảng viên của ngươi không thể huy động được những người này. Ai mà để ý nhiều thì sẽ biết rõ thôi.”
Lý Nhiên phân tích đạo lý rất rõ ràng.
“Ngươi đoán sai rồi.”
Ba qua đời khiến cho nữ nhân thông minh trưởng thành hơn rất nhiều: “Ta không có ý định làm giáo viên. Là ông chủ mới hỗ trợ ta mà thôi.”
“Công việc như vậy tốt biết bao nhiêu, ngươi cứ như vậy mà từ bỏ?”
Khác với thiên tài đầu tư Tần Tử Khâm, Lý Nhiên có thể nói là không ôm chí lớn. Nàng vừa tốt nghiệp đại học, đối với cái gì là lập nghiệp, dốc sức làm việc có chút không được hứng thú cho lắm, nằm mơ cũng chỉ muốn có một công việc nhàn nhã, ngồi ăn rồi chờ chết mà thôi.
“Cánh trên người mình, muốn bay như thế nào thì phải dựa vào chính mình, cần chi quan tâm người khác?"
Tần Tử Khâm dùng lời nói của ba mình để làm câu trả lời.
Mặc dù khi Tần phụ còn sống rất ít bạn bè, nhưng nhờ Cẩm Tú xử lý, bài diện đương nhiên không nhỏ. Bất luận là vòng hoa trưng bày hay là nhân vật vào viếng đều không để Tần gia phải mất mặt.
Tần Tử Khâm cũng là người. Mặc dù nàng không quá quan tâm những thứ bên ngoài nhưng trong lòng nàng vẫn cực kỳ hài lòng.
…
Ba tiếng sau.
Thiên Đô, nghĩa trang công cộng Nam Lăng.
Khi Tần phụ nhập thổ vi an, Tô Bình Nam mới xuất hiện.
Chiêu hiền đãi sĩ cũng được, thu mua lòng người cũng được, không ai rõ ràng giá trị của Tần Tử Khâm hơn hắn. Bởi vì người khác còn có chút hoài nghi về phương diện phán đoán tài chính của Tần Tử Khâm, nhưng hắn còn có ký ức của một thời không khác. Cho nên, hắn cảm thấy nữ nhân kia kinh tài tuyệt diễm đến cỡ nào.
Khác với hắn gian lận, Tần Tử Khâm hoàn toàn dựa vào khứu giác nhạy cảm đến kinh người cùng với thiên phú về thị trường tài chính mà phát hiện rất nhiều manh mối.
Đội xe việt dã thuần một màu đen của Tô Bình Nam lao vùn vụt. Sau khi nam nhân cố ý thay một bộ vest màu đen bước xuống xe, rất nhiều thân thích của Tần Tử Khâm đều ngẩn cả người.
Bọn hắn sửng sốt cũng không phải vì tất cả mọi người đều nhận ra Tô Bình Nam.
Không nhận ra Tô Bình Nam cũng không kỳ lạ. Vòng tròn của hai bên vốn có rất ít cơ hội để gặp nhau. Hơn nữa, hiện tại Tô Bình Nam còn cố ý không ra ngoài. Ngoại trừ không nhiều người có thực lực, giao lưu bạn bè rộng rãi bên ngoài, càng nhiều người bởi vì khí thế ra sân của hắn quá cường đại mà cảm thấy kinh ngạc.
Bảo an của Cẩm Tú trải qua sự kiện của Lục Viễn ở Tinh Điểu quốc lại càng hung ác hơn. Mặc dù hiệu quả thực chiến trước mắt không biết như thế nào, nhưng từ khí tràng là có thể biết được bọn hắn đã được thoát thai hoán cốt.
Nhân viên bảo an sắc mặt lạnh lùng, đồng phục gọn gàng, cộng thêm khí thế nam nhân oai nghiêm, nhìn qua thật sự rất phi phàm.
Tô Bình Nam bước qua, tất cả mọi người bất giác nhường đường.
“Nén bi thương.”
Tô Bình Nam nói.
“Có lòng, cảm ơn.”
Tần Tử Khâm cũng không giới thiệu thân thích của mình. Nàng có sự kiêu ngạo và lạnh lùng đặc biệt của mình: “Ta mặc kệ có phải ngươi cố ý đến lung lạc lòng người, sợ ta hối hận hay không, nhưng ta vẫn phải cảm ơn ngươi.”
“Người chết là hết, đưa một đoạn đường thôi mà.”
Nam nhân mỉm cười, cũng không giọng khách át giọng chủ, chỉ lẳng lặng đứng sau lưng Tần Tử Khâm. Cho dù hắn bất động như núi, nhưng khí thế mà hắn tản ra khiến cho không ai dám tiến lên, vô tình ngăn cách hai người bọn hắn với những người thân khác.
“Hắn muốn cho ta bay lượn ở chân trời.”
Nữ nhân lẩm bẩm: “Còn ngươi có thể cho ta bước đệm tốt nhất để phát triển, ta sẽ không hối hận.”
Nam nhân không lên tiếng, duy trì tôn kính đối với người đã chết.
Nhưng Tần Tử Khâm giống như mở máy hát. Nói nhiều hơn về kiến thức chuyên môn là một cách tốt nhất để nàng giải tỏa nỗi buồn.
“Tô tổng, ngươi biết không, dựa theo suy nghĩ đòn bẩy của ngươi, thắng thì không cần nói, thua thì cho dù tập đoàn Cẩm Tú gia đại nghiệp đại cũng không dậy nổi.”