Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 904 - Chương 904: Ông Chủ Của Ta

Chương 904: Ông chủ của ta Chương 904: Ông chủ của ta

“Cái gì là thua?”

Tô Bình Nam rốt cuộc lên tiếng, ánh mắt của hắn không còn sự sắc bén thường ngày, chỉ có bình tĩnh.

“Ta sinh ra đã là số mệnh không tốt, nếu có cơ hội, đương nhiên phải thử một lần, chỉ cần không mất mạng, cũng không tính là thiệt thòi.”

Nữ nhân kinh ngạc.

Âm thanh của nam nhân không lớn nhưng lại thể hiện quyết tâm một cách rõ ràng.

“Tô tổng, có cược chưa hẳn đã thua.”

Nữ nhân lên tiếng, không thảo luận vấn đề nữa, khom người trước bia mộ của ba nàng.

Một nam một nữ đang thì thầm phía trước, còn người thân và bạn bè ở phía sau thì đã nổ tung.

Tần gia là người dân lâu đời ở Thiên Đô, cho nên đa số thân thích đều là người Thiên Đô. Một số thân thích có thế lực bắt đầu xì xào bàn tán. Công việc của bọn hắn rất lộn xộn nhưng không thiếu những người thành công có chút thế lực, rất nhanh có người nhận ra người đến là ai.

Tô Bình Nam.

Người giàu nhất Thiên Nam, cũng là ông chủ của tập đoàn Cẩm Tú. Đương nhiên, nam nhân này còn có một xưng hô càng thêm vang dội hoặc khiến người ta quen thuộc hơn.

Tiểu Hồng Bào.

Lập tức, ánh mắt của rất nhiều người nhìn Tần Tử Khâm trở nên tế nhị hơn. Từ nhỏ, Tần Tử Khâm đã khác loại trong gia tộc, nhưng với giá trị nhan sắc và khí chất của nàng, bất luận bọn hắn bất mãn với thái độ và tính nết của nàng ra sao, tất cả đều phải thừa nhận Tần Tử Khâm đích thật là một nữ hài phương hoa tuyệt đại.

Khi tuổi tác của Tần Tử Khâm càng lớn, khó tránh khỏi mấy bà cô bà thím trong nhà đề cập đến hôn nhân đại sự của nàng. Đáng tiếc, tất cả đều bị Tần Tử Khâm lạnh lùng từ chối.

Lòng người khó dò, khó tránh khỏi có một số thân thích ác ý phỏng đoán kết cục trong tương lai của nàng.

“Với tính tình của đứa trẻ này, sợ rằng cả dòng họ cũng không bức nàng rời khỏi nhà được.”

“Tử Khâm nha đầu cái gì cũng tốt, chỉ là ánh mắt quá kén chọn. Ta muốn xem xem nàng giỏi đến mức nào.”

Đủ loại ý kiến không giống nhau.

Nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy hiếu kỳ Tần Tử Khâm sẽ chọn bạn trai như thế nào trong tương lai. Rốt cuộc nam nhân đó ra sao mới có thể thu phục được nữ nhân cực kỳ kiêu ngạo như nàng. Bọn hắn rất muốn biết, nhưng bọn hắn không ngờ khi lão Tần qua đời lại xuất hiện một nhân vật mà tất cả mọi người vạn lần không nghĩ đến.

Đối với Tô Bình Nam, Thiên Nam người khen kẻ chê không đồng nhất. Nhưng có một điểm mà không ai có thể nghi ngờ, đó chính là Tiểu Hồng Bào rất giàu, rất rất rất giàu.

Cho dù danh tiếng Tô Bình Nam có xấu, nhưng nhưng xét về địa vị của những người họ hàng này của Tần gia, Tô Bình Nam vẫn rất đáng ngưỡng mộ. Cho nên, ánh mắt bọn hắn nhìn Tần Tử Khâm trở nên nóng bỏng.

Lý Nhiên là người Thiên Đô.

Nhưng nàng đi học và đi làm ở một nơi khác, đối với sự phát triển của Thiên Đô hiện tại cũng không quen thuộc lắm. Là một nữ nhân, nàng quan tâm đến đồ trang điểm và mỹ thực hơn, cho nên nàng không biết nam nhân kia có thân phận hay chuyện xưa gì.

Từ lúc đội xe đến, cho đến khi có người áo đen mở cửa xe cho Tô Bình Nam bước xuống, cả một quá trình Lý Nhiên đều không thể ngậm miệng được. Nàng không biết nam nhân đó là ai, nhưng lại bị khí thế của hắn đánh sụp.

“Khoa trương quá.”

Nữ hài lẩm bẩm. Nàng chưa từng nghĩ đến trong hiện thực sẽ có cảnh tượng như vậy xuất hiện trước mặt mình, nhất thời tim đập như hươu con xông loạn.

Nàng vẫn luôn sùng bái người chị họ này của mình. Lúc này nàng lại càng phục sát đất. Ai nói chị họ không gả ra ngoài được. Thì ra người ta không ra tay thì thôi, ra tay là bắt được rể vàng.

Đừng nói đến tiểu nha đầu Lý Nhiên tò mò.

Ngay cả Tần Thục Phương có quan hệ thân thiết nhất với Tần phụ, đứng gần Tần Tử Khâm và Tô Bình Nam nhất cũng sờ bia mộ của anh trai, nức nở: “Đại ca, lên đường bình an. Ngươi nhất định phải phù hộ cho Tần nha đầu khỏe mạnh, gặp được người đàn ông tốt, cả đời hạnh phúc.”

Tô Bình Nam cũng không ở lại lâu. Có thể đến đã là làm đủ tư thái. Sau khi hắn đi, từ miệng thân thích biết được thân phận của Tô Bình Nam, miệng của Lý Nhiên mới khép lại lại mở to hơn: “Người kia chính là Tiểu Hồng Bào?”

Lý Binh, cũng là ba của Lý Nhiên gật đầu, giọng điệu nghiêm khắc: “Gọi là Tô tổng. Bao nhiêu tuổi rồi, tại sao vẫn không biết lễ phép là gì? Đúng là có tuổi mà không có lớn.”

Nhu thuận gật đầu, Lý Nhiên giống như con mèo con hiếu kỳ đi theo đằng sau chị họ của mình, khiến cho Tần Tử Khâm vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nỗi buồn nhịn không được bật cười.

“Chị, chuyện như thế nào vậy?”

Nhìn thấy Tần Tử Khâm mỉm cười, Lý Nhiên giống như con mèo con bị dẫm vào đuôi, lập tức nhảy đến trước mặt Tần Tử Khâm ra vẻ nịnh nọt.

Không chỉ nàng, tất cả người thân đều vểnh lỗ tai lên lắng nghe.

“Ông chủ của ta.”

Tần Tử Khâm thành thật trả lời.

“Ngươi không phải giáo viên sao? Ngươi thật sự không làm nữa à?”

Sự chú ý của Lý Nhiên bị di chuyển rất nhanh.

“Không làm nữa, không thích.”

Tần Tử Khâm quay người rời đi, Lý Nhiên bước nhanh đuổi theo.

“Chị, ta có nghe qua người này. Ai cũng bảo hắn cực kỳ hung ác, ngươi có biết không? Ta còn nghe nói…”

Tiếng líu ríu của nữ hài nhỏ dần, tam thúc của Tần Tử Khâm là Trần Bưu đứng phía sau đưa điếu thuốc cho ba của Lý Nhiên: “Nhiên Nhiên qua lại rất gần với Tử Khâm. Chúng ta là thân thích nhiều năm, có việc gì xin chiếu cố giùm.”

“Suy nghĩ nhiều rồi, lão Trần.”

Ba của Lý Nhiên tiếp nhận điếu thuốc: “Giao tình của đám trẻ con thì có thể giúp đỡ được gì chứ? Hơn nữa Tô Bình Nam là ai? Muốn kiếm cơm trong tay hắn rất khó.”

“Ngươi sai rồi. Tử Khâm là người rất có chủ kiến. Lý Nhiên là một trong những người bạn ít ỏi của nàng. Điều này rất khó có được.”

Trần Bưu phân tích rất thấu đáo: “Thiên Đô có rất nhiều quan lại cao cấp, ai mà không có việc hiếu hỉ. Có khi nào ngươi thấy Tô Bình Nam xuất hiện hay không? Mặt mũi của Tần Tử Khâm quá lớn rồi.”

Lý phụ như có điều suy nghĩ.

Bình Luận (0)
Comment