Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 905 - Chương 905: Dùng Tiền Để Dàn Xếp

Chương 905: Dùng tiền để dàn xếp Chương 905: Dùng tiền để dàn xếp

Tô Bình Nam để lại một chiếc xe cho Tần Tử Khâm. Nữ nhân lên xe, Lý Nhiên cũng lập tức nhảy lên theo.

“Ngươi đi đâu?”

Tần Tử Khâm hỏi.

“Đi cùng ngươi, dù sao ta cũng chẳng có việc gì để làm.”

Vẻ mặt Lý Nhiên vô cùng đương nhiên.

“Đi thôi.”

Tần Tử Khâm nhìn đứa em họ trước mặt mình dường như vĩnh viễn không trưởng thành được, không khỏi lắc đầu.

Xe khởi động, Lý Nhiên nhìn lái xe nghiêm túc đằng trước rồi lại nhìn sắc mặt mệt mỏi của chị họ, miệng giật giật, cuối cùng lại nhịn xuống, không tiếp tục hỏi vấn đề mà mình muốn biết.

Hiện tại, ngọn lửa nhiều chuyện của nữ hài đang cháy hừng hực. Nàng không tin lý do thoái thác của chị họ. Cái gì mà công việc chứ?

Ta nhổ vào.

Chỉ có liên quan đến công việc, ngươi lại là một giáo viên đại học bình thường, dựa vào cái gì mà người ta phải bận trước bận sau chứ.

Nữ hài tự nhiên trực tiếp quy kết công sức hỗ trợ mấy ngày qua lên người Tô Bình Nam.

Dựa vào cái gì mà để lại lại một chiếc xe cho ngươi?

Lý Nhiên luôn không có kiên nhẫn quyết định cho dù hôm nay có hao tổn đến cỡ nào cũng phải tìm cho ra kết quả.

Dựa vào cái gì?

Tần Tử Khâm nghiêng đầu nhìn ánh mắt tràn đầu tò mò của đứa em họ, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.

“Đúng vậy, ngươi hãy giải thích thử xem. Ngươi nói hắn là ông chủ mới của ngươi, nhưng ông chủ mới này lại quá tốt đi. Dựa vào cái gì chứ? Nhất định là có vấn đề.”

Biểu hiện của Lý Nhiên kiểu ngươi hãy giải thích cho ta nghe xem.

Tần Tử Khâm không muốn về nhà, Lý Nhiên đưa ra đề nghị đi uống cafe. Mấy năm nay, kinh tế Thiên Đô phát triển không tệ. Các quán cafe kiểu tư sản mọc lên không ít.

Sau khi hai người ngồi xuống, Lý Nhiên sảng khoái gọi hai ly cafe, sau đó hỏi lại vấn đề của mình.

“Dựa vào cái gì? Dựa vào tuổi 21, ta có thể làm việc trong phòng thí nghiệm toán học của giáo sư David thuộc Ivy League trong hai năm và có được chỗ đứng vững chắc. Với bài viết phân tích tổng quát về không gian quyền và lợi ích vô hạn của ta năm 23 tuổi, nó được đăng trên tạp chí toán học hàng tháng. Bằng tài năng và sự chăm chỉ của mình, ta đã có được một nền tảng toán học vững chắc. Với khứu giác tài chính nhạy bén của mình, với sự cố gắng chăm chỉ của ta cho đến bây giờ, ngươi nói ta dựa vào cái gì?”

Tần Tử Khâm nói một hơi, sau đó vỗ đầu em họ đang phát mộng: “Đừng để đầu mình chứa đầy những chuyện ngôn tình nhạt nhẽo.” Lý Nhiên há to miệng, đối với học bá thế giới, từ nhỏ đến lớn học sinh dốt như nàng đều bất lực phản bác.

“Hiện thực không phải chỉ có tình yêu không.”

Tần Tử Khâm cho em gái một kích cuối cùng: “Trong mắt ta, sức mạnh của trò chơi mới là vô song.”

Cafe rất nhanh được mang lên. Im lặng mấy phút, Lý Nhiên dùng thìa khuấy ly cafe nóng vẫn còn đang bốc hơi, vẫn chưa từ bỏ ý định: “Hãy nói cho ta biết ông chủ của ngươi là người như thế nào đi.”

“Người như thế nào?”

Ánh mắt Tần Tử Khâm rơi vào bao tay của mình. Nàng đã dùng cái bao tay này từ rất lâu. Từ lần trước bị cướp đến nay, nàng vẫn chưa hề thay nó. Nhìn thấy nó, Tần Tử Khâm không tự chủ được nhớ lại cái buổi tối được tận mắt nhìn thấy một thế giới ngầm khác.

“Xét từ góc độ làm ăn, chỉ có một từ.”

Tần Tử Khâm càng hiểu tập đoàn Cẩm Tú, nàng lại càng bội phục Tô Bình Nam: “Kỳ tài ngút trời.”

“Kỳ tài ngút trời?”

Đây là lần đầu tiên Lý Nhiên nhìn thấy người chị họ mắt cao hơn trời này đánh giá một người như thế.

“Còn góc độ nào khác nữa không?”

Lý Nhiên hỏi tiếp: “Ví dụ như tính cách của người này, ngươi có hiểu rõ không?”

Tần Tử Khâm bưng tách cafe lên nhấp một ngụm, điều chỉnh lại suy nghĩ mới chậm rãi nói: “Hung ác, khôn khéo, xấu bụng, ánh mắt có quyết đoán, lòng dạ rất sâu.”

“Dừng lại, dừng lại.”

Lý Nhiên cảm thấy đoạn văn này có chút quen tai. Nàng lập tức kêu dừng: “Tại sao ta có cảm giác đoạn văn này của ngươi giống như giáo sư Sử học của ta đánh giá về Tào Tháo bằng giọng điệu hiện đại vậy.”

“Có sao?”

Tần Tử Khâm mỉm cười: “Nói như vậy cũng không sai. Tô Bình Nam và Tào Tháo có điểm giống nhau, mặc dù độ cao và hoàn cảnh khác nhau.”

"Có điểm gì giống nhau?”

“Kiêu hùng.”

Tần Tử Khâm nói ra đáp án của mình: “Hắn tìm ta đơn giản chỉ muốn đặt chân vào thị trường chứng khoán. Ở đó không có thiện lương, chỉ có thành bại. Một nhà lãnh đạo như vậy càng có lợi cho chiến thắng của chúng ta.”

Lý Nhiên không nói gì thêm. Nàng nhìn gương mặt sáng rực của chị họ mình, im lặng không nói. Trực giác của nàng rất chuẩn, cũng tin rằng chị họ và nam nhân kia không có quan hệ gì. Nhưng từ biểu hiện bây giờ mà xem, trong tương lai thì chưa chắc.

Nam nhân đó có lẽ là Waterloo của chị họ nàng.

Nàng không hiểu sao lại đột nhiên nhớ đến một câu nói trong một quyển sách không nhớ tên.

Có đôi khi, động tâm chính là cả một đời.

Cùng một thời gian.

Khi hai chị em đang uống cafe ở Thiên Đô, Lâm Hải đã thu lưới.

Bố cục của Tiểu Trang đơn giản đến mức khiến người ta giận sôi.

Tô Bình Nam nói rất nhiều lần, có đôi khi dùng tốt là được, không cần phải phức tạp.

Một chiếc vòng ngọc đắt tiền có đầy đủ giấy chứng nhận và hóa đơn mua hàng đã được đeo trên cổ tay của một người nào đó.

Sự việc là một cuộc gặp gỡ rất bình thường khi đi lên xuống cầu thang, và sau đó hai nữ nhân va chạm với nhau dưới đám đông. . . .

Người va phải là Nhâm Hồng, một đồng nghiệp đóng vai vợ chồng của Kiều Phi Vũ, người bị va phải là một nữ nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi với bộ quần áo sáng màu.

Nữ nhân lảo đảo, Nhâm Hồng vươn tay nhưng không giữ chặt, lập tức cái vòng ngọc trên tay nữ nhân kia vỡ vụn. Nữ nhân trung niên sững sờ, hai tay nắm chặt lấy Nhâm Hồng.

“Đừng nóng vội, đại tỷ, để ta bồi thường cho ngươi.”

Mặc dù vừa rồi Nhâm Hồng cảm thấy nữ nhân kia cố ý đụng nàng, nhưng vì không muốn bại lộ thân phận, cộng thêm giá của vòng ngọc cũng không quá cao trong thời buổi này. Cho nên nàng quyết định dùng tiền để dàn xếp.

Bình Luận (0)
Comment