“Một trăm ba mươi nghìn.”
Nữ nhân trung niên nói ra con số khiến Kiều Phi Vũ và Nhâm Hồng có chút hoa mắt chóng mặt.
“Ngươi đang tống tiền à?”
Ánh mắt Kiều Phi Vũ trở nên bất thiện. Mấy ngày nay, Thủy sản Cẩm Tú đột nhiên hành quân lặng lẽ, yên tĩnh đến mức quy củ khiến cho hắn có chút bực bội. Lúc này hắn khó tránh khỏi không nén được sự tức giận.
“Tống tiền?”
Giọng điệu của nữ nhân trung niên khiến cho Kiều Phi Vũ và Nhâm Hồng theo bản năng cảm thấy không ổn.
“Ngươi có biết loại vòng ngọc này hay không? Ngươi có thể hỏi thăm giá tiền của loại vòng tay phát ra ánh sáng này. Nếu ta đòi của ngươi thêm một phân tiền, ta theo họ của ngươi luôn.”
Giọng điệu của nữ nhân tràn đầy tự tin, sự việc càng lúc càng lớn.
Hai người đến đây với túi tiền eo hẹp, làm gì mà có tiền chứ.
Hiển nhiên nữ nhân kia có thế lực không nhỏ. Một lát sau, một đám người kéo đến. Hai người Kiều Phi Vũ không còn cách nào, không biết vì sao ẩu đả bạo lực lại bạo phát.
Đối phương ra tay rất mạnh. Không bao lâu sau, Kiều Phi Vũ che chở cho Nhâm Hồng đã máu chảy đầy mặt. Không còn cách nào, hai người chỉ có thể lựa chọn báo án.
Người chứng kiến rất nhiều, cho nên trách nhiệm cũng rất rõ ràng.
Thái độ của nữ nhân trung niên kia cũng rất thoải mái.
“Được, đánh ngươi bị thương, ta bồi thường tiền, nhưng ngươi làm hư vòng tay của ta thì tính như thế nào?”
Sự việc rơi vào thế bí.
Cũng không còn cách nào, Kiều Phi Vũ phải gọi điện thoại cho Hồ Quốc Khôn. Nhưng điều mà hắn không ngờ tới là cuộc điện thoại này đã khiến mọi thứ trở nên kỳ lạ.
…
Trước hết chính là thái độ của cảnh sát nơi đó hoàn toàn không thích hợp.
Vốn hòa giải là phương thức giải quyết phổ biến nhất, nhưng sau khi Kiều Phi Vũ mờ mịt biểu lộ thân phận của mình, đối phương đột nhiên nghiêm mặt, thái độ giống như giải quyết việc chung.
“Biết pháp thì cũng phải hiểu pháp.”
Sắc mặt đồng nghiệp tên Tiểu Trương nghiêm túc giống như Kiều Phi Vũ đang phạm tội giết người: “Ngươi làm hư bảo vật gia truyền của người ta, ngươi phải chịu trách nhiệm bồi thường.”
Kiều Phi Vũ im lặng.
Đồ thì bể, giấy chứng nhận giám định, bằng chứng mua sắm đều đầy đủ. Hơn nữa, từ màu sắc và độ sáng của cái vòng tay, hẳn là đồ thật. Đúng là đau đầu.
“Nghe nói bạn gái của ngươi cố ý đẩy đối phương mới khiến cho vòng tay bị hỏng, đúng không?”
“Cố ý?”
Kiều Phi Vũ sửng sốt. Biểu hiện của hắn và Nhâm Hồng đột nhiên căng thẳng hẳn lên.
Cố ý, vô ý. Mặc dù hai từ này chỉ kém nhau một chút nhưng kết quả lại khác biệt như ngày và đêm. Đồ của đối phương quý giá như vậy, nếu bị nhận định là cố ý là có thể kết án ngay. Hai người biết rất rõ điều này.
“Làm sao có thể là cố ý chứ? Chỉ là sự va chạm khi lên lầu xuống lầu. Ta cam đoan tuyệt đối không cố ý đẩy nàng. Hơn nữa, lúc đó có không ít người ở đấy. Bọn hắn có thể làm chứng.”
Nhâm Hồng gấp lên.
“Vâng, rất nhiều người.”
Tiểu Trương Lâm Hải cười lạnh: “Nhưng tất cả mọi người đều nói ngươi cố ý đẩy đối phương.”
“Làm sao? Không tin à?”
Tiểu Trương ném qua một bản ghi chép: “Lúc đó có sáu người tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, nhưng có năm người chứng minh ngươi cố ý. Ngươi giải thích điều này như thế nào?”
“Bình tĩnh lại.”
Kiều Phi Vũ kéo Nhâm Hồng đang kích động.
“Chi tiết quyết định thành bại. Chúng ta rất giỏi trong việc tìm ra vấn đề thông qua các chi tiết nhỏ.”
Đây là lời nói của Hồ Quốc Khôn, khiến cho Kiều Phi Vũ sùng bái hắn luôn ghi nhớ trong lòng. Hắn phát hiện sự việc có chút không ổn. Đầu tiên, hắn để lộ thân phận, nhưng nhân vật thượng cấp cùng một hệ thống của Lâm Hải không một ai nhúng tay vào. Điều này rõ ràng không phù hợp với lẽ thường. Tiếp theo, bọn hắn lại tin tưởng lời khai cố ý thay đổi của một tập thể. Cách làm này tuyệt không bình thường.
“Số tiền quá lớn, ta cần gọi điện thoại.”
Kiều Phi Vũ đưa ra yêu cầu của mình.
“Được.”
Tiểu Trương đồng ý: “Bồi thường tiền cho nhanh. Nếu không, ai cũng không thể giải quyết. Ngồi tù là các ngươi xong rồi.”
“Hổ đầu, chúng ta đang gặp phiền phức…”
Ở đầu dây bên kia, Hồ Quốc Khôn kiên nhẫn lắng nghe tình huống. Nghe xong, hắn chỉ nói một câu: “Ta biết rồi, ta sẽ đến ngay.”
Cúp điện thoại, ánh mắt Hồ Quốc Khôn trở nên phức tạp.
Tập đoàn Cẩm Tú.
Dự cảm nói cho hắn biết đây không phải là một cuộc tranh chấp đơn giản do vật phẩm hư hỏng gây ra. Trong này có cái bóng của con quái vật khổng lồ. Trước khi nghe cuộc điện thoại của Kiều Phi Vũ, hắn chỉ hoài nghi. Bây giờ, Hồ Quốc Khôn gần như có thể chắc chắn một trăm phần trăm.
Suy nghĩ một chút, hắn bấm điện thoại gọi cho một đồng đội cũ.
“Alo, lão Hồ.”
Giọng nói của đối phương vẫn cởi mở như cũ. “Ngươi là người không có chuyện sẽ không đến điện Tam Bảo. Nói đi, có việc gì cần ta giúp đỡ.”
Hồ Quốc Khôn cười khổ, cũng không kịp khách sáo, chỉ có thể thành thật thuật lại toàn bộ quá trình.
Đối phương im lặng.
“Lần trước gọi điện thoại, không phải ta đã nói ngươi đừng xen vào việc của người khác sao? Tại sao ngươi còn cho người điều tra Thủy sản Cẩm Tú chứ?”
Hiển nhiên, trọng điểm chú ý của đối phương hoàn toàn không giống Hồ Quốc Khôn.
“Về sau ta sẽ giải thích cho ngươi biết, ngươi mau giúp ta trước đi.”
Hồ Quốc Khôn nói.
“Chờ điện thoại của ta. Ta nhiều chuyện một câu, ngươi phải nhớ kỹ đối phương không có vấn đề. Ngươi đã già, nên dành thời gian an hưởng tuổi già, đừng nhiệt huyết như thời còn trẻ nữa.”
Dừng một chút, giọng điệu của đồng đội cũ có chút bất đắc dĩ lẫn tang thương: “Thời đại khác biệt.”
“Ta đã cứu ngươi, ngươi hãy giúp ta một lần.”
Hồ Quốc Khôn nói ra một câu mà hắn không muốn nói nhất: “Đã nhiều năm như vậy, ngươi hãy giúp ta lần này.”
“Ta sẽ cố gắng hết sức.”
Đối phương sững sờ trước lời nói của một người đồng đội cũ chưa bao giờ cầu xin người khác. Đồng đội cũ mà Hồ Quốc Khôn tìm tên là Vu Lập Quả.