“Ngươi theo dõi Thủy sản Cẩm Tú nhiều ngày như vậy, có lẽ ngươi biết chuyện này cũng không có vấn đề gì cả. Dù sao thì có một số chuyện chỉ là hành vi độc quyền thương mại mà thôi, giai đoạn này của Hạ quốc cho phép được độc quyền.”
Có thể nói là Tô Bình Nam rất có thành ý. Năm tới là thời điểm quan trọng nhất để ngân hàng Cẩm Tú của hắn giành được khối tài sản khổng lồ. Hắn cần sự ổn định tuyệt đối ở hậu phương của mình, vậy nên hắn tỏ ra vô cùng thành ý.
“Tô tổng, ngươi đang mua chuộc ta sao?”
Trên mặt Hồ Quốc Khôn vẫn là vẻ mặt dầu muối không ăn kia: “Đã muốn mua chuộc mà ngay cả một bình rượu ngon tiếp đãi khách, Tô tổng cũng không có.”
“Ngươi!”
Tô Bình Nam xua tay, ngăn cản Tiểu Trang đang định lên tiếng, cười lạnh nói: “Ông chủ Hồ, chúng ta cũng không thân đến mức có thể uống rượu, huống chi ta còn có một tật xấu.”
Nam nhân châm điếu xì gà, nhả ra một làn khói xanh: “Đó là ta chỉ uống rượu với bạn bè, và ngươi đã từ bỏ lựa chọn này.”
Hai người nhìn thẳng vào nhau. Ánh mắt Tô Bình Nam không hề lộ ra vẻ dữ tợn, mà chỉ có sự lạnh lùng và bình tĩnh.
Hồ Quốc Khôn hiểu rằng đây là cơ hội cuối cùng mà nhân vật có dã tâm này cho hắn lựa chọn. Hắn vẫn kiên quyết lắc đầu, nói một cách tự tin: “Ta là một thợ săn giỏi.”
“Ta sẽ chống mắt chờ xem.”
Tô Bình Nam tiếp tục nói: “Ta đã thanh toán bữa ăn này rồi, ngươi cứ ăn từ từ. Nhớ kỹ, nếu như ngươi đã chọn thì phải trả giá cho lựa chọn của mình. Ta hy vọng ngươi vẫn có thể ngon miệng sau ngày hôm nay.”
Hồ Quốc Không nhếch miệng: “Cảm ơn, ta không kén ăn, khẩu vị trước giờ vẫn luôn rất tốt.”
“Ừm, ăn nhiều một chút.”
Khóe miệng Tô Bình Nam nhếch lên, mang theo vẻ giễu cợt không thể diễn tả: “Đừng bao giờ hối hận.”
Nam nhân đứng dậy, dập điếu xì gà, rời đi mà không quay đầu lại.
Tô Văn Văn vẫn luôn đợi ở cửa, khi nhìn thấy lão đại đi ra, hắn lập tức cung kính mở cửa xe. Đợi Tô Bình Nam ngồi xuống, hắn mới hỏi: “Nam ca?”
“Ngươi làm việc đi.”
Tô Bình Nam chậm rãi kéo cửa sổ lên, chiếc xe lao đi, đoàn xe nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
…
…
Tô Bình Nam đã bảo hắn làm việc, đương nhiên Tô Văn Văn sẽ làm hết sức mình.
Lâm Hải đêm nay đã được định là một đêm không ngủ. Mục tiêu đầu tiên của Tô Văn Văn không ai khác chính là Kiều Phi Vũ. Là cấp dưới đáng tin cậy nhất của Tô Bình Nam, Tô Văn Văn đã có đầy đủ kinh nghiệm trong mấy năm qua.
Hắn đã đi theo Tô Bình Nam từ khi chưa biết gì. Có thể nói phong cách làm việc của hắn chính là bản sao của Tô Bình Nam.
Đối với những người này, Tô Văn Văn chỉ có một suy nghĩ.
Xử lý thật quyết liệt.
Số tiền dù lớn đến đâu cũng chỉ là tranh chấp dân sự mà thôi.
Nhậm Hồng là đương sự, còn Kiều Phi Vũ chỉ có quan hệ là người yêu giả. Theo quan điểm pháp lý, cả hai không có nghĩa vụ phải cùng nhau chịu trách nhiệm về việc này, vậy nên Kiều Phi Vũ rất tự do.
Đêm đã rất khuya.
Bộ phận liên quan gọi điện nói cần hắn bổ sung giấy chứng nhận nhân chứng, vậy nên hắn đã bất chấp gió đêm lạnh lẽo đi ra ngoài.
Rõ ràng Lâm Hải đã phát triển rất nhanh trong những năm gần đây. Điều này được thể hiện rõ qua những ánh đèn nê ông vẫn nhấp nháy khắp nơi vào đêm khuya thế này. Kiều Phi Vũ dựng đứng cổ áo, nhanh chóng bước đi.
Nghe nói taxi ở đây cũng do công ty Cẩm Tú nhận thầu. Kiều Phi Vũ chưa xác nhận điều này, nhưng dựa vào quảng cáo trên thân xe và đồng phục của tài xế mấy ngày nay, tin tức đó hẳn là sự thật.
Sau khi đi hết một con phố, Kiều Phi Vũ không hề bắt xe.
Hắn hiểu rõ tại sao. Nơi này không lớn, giờ này mới chỉ bắt đầu cuộc sống về đêm, đủ loại nữ nhân trang điểm đẹp đẽ đỡ mấy tên say xỉn chiếm được phần lớn lợi ích.
Sau khi lội qua bùn lầy, Kiều Phi Vũ quyết định đi đường vòng. Mặc dù mấy ngày qua hắn không có thành quả nào khác, nhưng hắn đã quen thuộc với địa hình. Hắn không để ý rằng có một đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn.
"Giám đốc Tô, ta không xuống tay được."
Trần Hoa đã từng là giang hồ ở Thiên Đô đã thành thật gọi điện thoại: "Người này vô cùng cảnh giác, tay phải của hắn luôn giữ ở bên eo, rất khó xử lý."
Hắn đang nói sự thật. Mặc dù sau khi gia nhập Cẩm Tú, hắn đã rút khỏi giới giang hồ, nhưng kỹ thuật và ánh mắt của hắn không hề mất đi. Hắn vừa nhìn đã biết người này không thể động vào. Người này có đôi mắt đáng sợ nhất giới của bọn hắn.
"Cảnh giác?"
Tô Văn Văn ở đầu bên kia điện thoại cười lạnh một tiếng: "Cứ theo dõi đi rồi sẽ biết."
"Đã rõ."
Trần Hoa đã thuộc tầng trung của Cẩm Tú. Cuộc sống của hắn rất thoải mái, đương nhiên hắn sẽ không do dự.
Hai người lần lượt bước đi, càng lúc càng gần hơn. Trần Hoa đang chờ đợi. Giám đốc Tô đã nói như vậy, chắc chắn sẽ có cơ hội ngàn vàng. Kiều Phi Vũ vừa bước vào ngõ nhỏ, bốn năm thanh niên nồng nặc mùi rượu loạng choạng đi tới. Tên nào tên nấy đều có đôi mắt hung dữ, trên mặt đầy vẻ khiêu khích.
Hắn cau mày, nghiêng người sang một bên. Hắn hiểu rõ đạo lý, nhiều hơn một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.
Người dân ở nơi này rất hung hăng, đám thanh niên say xỉn uống rượu vào đúng là không biết sợ là gì, rất nhiều vụ ẩu đả không cần thiết đều do loại người này gây ra.
Ung nhọt của xã hội.
Đây là đánh giá của Kiều Phi Vũ về loại người này.
"Ngươi nhìn cái gì?"
Một thanh niên chen vào bên trái Kiều Phi Vũ, nóng nảy đẩy hắn một cái, mọi thứ thoáng chốc giống như một quả bom nổ tung. Một vài người lập tức bao vây Kiều Phi Vũ.
Khả năng đánh đấm của Kiều Phi vũ rất mạnh. Nếu không, hắn đã không trở thành một trong những thuộc hạ được xem trọng nhất của Hồ Quốc Khôn. Hắn nghiêng người sang một bên, vừa định lên tiếng giải thích, trong đầu hắn chợt nhận ra có gì đó không ổn.
Những người này đều là tay lão luyện.