Ngay lúc Kiều Phi Vũ lơ là sơ suất, một người trong số đó đã tiến đến gần hắn, dùng hai tay giữ chặt hai cánh tay hắn. Hắn mạnh đến mức Kiều Phi Vũ không thể thoát ra được trong chốc lát.
Ngay sau đó, một đòn đầu gối thúc mạnh vào bụng hắn, cơn đau dữ dội khiến hắn lập tức khuỵu xuống.
"Sau này đi đường để ý một chút."
Đối phương không hề đánh tiếp, lập tức buông Kiều Phi Vũ ra, đồng thời trừng mắt nhìn mấy tên đang vây quanh nhiều chuyện: "Các ngươi nhìn cái gì, cút."
Mấy người kia lập tức chạy như bay.
Sau khi Trần Hoa chạy ra khỏi hẻm thì lập tức gọi xe. Một chiếc taxi đã đợi sẵn ở đó phóng tới, dừng lại bên cạnh hắn.
"Ở đó có cái gì vui sao?"
Trần Hoa cười hỏi, làm ra vẻ mặt mà bất kỳ nam nhân nào cũng có thể hiểu được.
"Bảo đảm là không tệ."
Tài xế bật cười, khởi động xe. Trên đường đi hai người cũng không nói với nhau câu nào, sau khi đến địa điểm, Trần Hoa đứng dậy. Khi nam nhân rời đi, một thứ gì đó được bọc trong túi giống như vô tình rơi ở ghế sau, nhưng dường như cả hai người đều làm như không nhìn thấy.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe rời đi.
"Có phục hay không?"
Đôi mắt của nam nhân đầy vẻ phấn khích.
"Ta phục."
Kiều Phi Vũ trả lời, thở hổn hển đứng dậy. Hắn che giấu sự tức giận của mình rất tốt.
"Biết điều đó. Đi thôi, lão tam."
Thanh niên dẫn đầu cười lớn vẫy tay, sau đó dẫn mấy người kia xoay người rời đi.
Đoạn đường tiếp theo không có gì không ổn, nhưng Kiều Phi Vũ luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng hắn lại không cảm nhận được gì. Những cuộc điện thoại liên tục từ đồng nghiệp ở Lâm Hải thúc giục khiến hắn đành phải ném chuyện này ra sau đầu.
Vẫn là mấy lời sáo rỗng, Kiều Phi Vũ có chút không hài lòng. Hắn nghĩ rằng không cần phải gọi mình đến muộn như vậy vì những chuyện này.
Sau khi mấy tên non nớt trong mắt Kiều Phi Vũ xác nhận một số vấn đề quan trọng, hắn đã được gặp Nhậm Hồng có chút mệt mỏi.
"Mệt lắm à?"
Kiều Phi Vũ cau mày: "Bọn hắn có gây sức ép với ngươi không? Hình như ngươi không ổn cho lắm."
"Không sao."
Nhậm Hồng mỉm cười: "Vẫn còn chu đáo lắm. Tranh chấp dân sự thôi mà, có thể làm ra chuyện gì chứ, ta đã ngủ rất ngon."
Không biết vì sao, Nhậm Hồng không hề nói ra chuyện đối phương đã đến gặp mình.
"Vậy thì tốt."
Kiều Phi Vũ đứng dậy: "Ta sẽ gặp lão Hồ, chắc chắn hắn sẽ có cách. Chỉ là mấy đồng bạc lẻ, cùng lắm thì chúng ta bồi thường gấp đôi. Chuyện này xem như kết thúc."
"Ừm."
Nhậm Hồng gật đầu, vẻ mặt thả lỏng không ít. Thấy hắn chuẩn bị rời đi, nàng dặn dò một câu: "Đi đường cẩn thận, cũng khuya lắm rồi."
"Yên tâm đi, ta có mang..."
Vẻ mặt Kiều Phi Vũ đột nhiên trở nên đờ đẫn, bàn tay chạm vào eo cũng cứng đờ ở đó.
"Chuyện gì vậy?"
Nhậm Hồng trở nên lo lắng.
"Súng của ta mất rồi."
Sắc mặt Kiều Phi Vũ trở nên tái nhợt, giọng điệu có chút run rẩy.
Súng mất rồi, đây là một chuyện chấn động. Một khi khẩu súng này xảy ra chuyện gì, ông trời cũng không bảo vệ được hắn.
Kiều Phi Vũ đổ mồ hôi lạnh.
Những nam nhân say xỉn kia sao? Hắn nghiêm túc nhớ lại cảnh tượng lúc đó, vẻ mặt vẫn có chút khó hiểu. Đám người đó rất bình thường, chắc chắn là cao thủ trong chuyện đánh đấm, nhưng trên người lại không có mùi trộm cướp.
Chẳng lẽ mình không cẩn thận làm rơi thật sao?
Kiều Phi Vũ không chắc chắn. Hắn gọi điện thoại cho Hồ Quốc Khôn, nói với giọng cay đắng: “Lão sư, ta mất súng rồi.”
“Khi nào? Lập tức đến gặp ta.”
Giọng điệu bình tĩnh của Hồ Quốc Khô khiến Kiều Phi Vũ yên tâm phần nào.
Ngay lúc hắn vội vàng chuẩn bị rời đi, một chiếc xe việt dã màu đen dừng lại bên cạnh hắn.
Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt lạnh lùng của Tô Văn Văn xuất hiện trước mặt Kiều Phi Vũ.
“Kiều Phi Vũ đúng không? Có hứng thú trò chuyện vài câu không?”
“Không có hứng thú.”
Kiều Phi nhận ra đây là giám đốc Thủy sản Cẩm Tú, có thể nói là người một tay che trời ở ba huyện và vùng biển của Lâm Hải, nhưng hắn vẫn lạnh lùng từ chối.
“Cũng được.”
Tô Văn Văn mỉm cười và nói ra một câu khiến Kiều Phi Vũ dừng bước: “Người ném thứ đó rất tức giận.”
“Ngươi nói cái gì?”
“Lên xe rồi nói.”
Tô Văn Văn mở cửa xe, làm một động tác mời. Kiều Phi Vũ cắn răng bước lên xe.
Trong lòng Kiều Phi Vũ đầy sự nghi ngờ.
…
Trong khi đó, Vương Tuyển Văn đến đây cùng hắn lại đang tức đến phát điên.
Hắm không ngờ rằng hành động gõ cửa lấy đồ của người phục vụ lại vô duyên vô cớ khiến hắn trở thành một tay khách làng chơi.
Mọi chuyện trở lại hai mươi phút trước.
Bạn bè của Vương Tuyển Văn ngày càng mở rộng. Mặc dù hắn chưa từng thực sự bán hải sản một lần nào, nhưng tài ăn nói của có thể thuyết phục người khác đã khiến hắn thành công tiến vào vòng tròn của những thương gia ở địa phương. Khách sạn mà hắn ở hôm nay là kết quả của buổi nhậu thâu đêm với ông chủ buôn bán hải sản. Với suy nghĩ không để bại lộ, Vương Tuyển Văn rất vui vẻ đồng ý, còn hứa hẹn sẽ cho một tờ ngân phiếu khống.
Đối phương càng thêm nhiệt tình, vốn định sắp xếp một số hoạt động để lôi kéo quan hệ, nhưng Vương Huyền Văn có chút bất an nên đã từ chối.
Sau khi trở về khách sạn, hắn tắm rửa xong cũng không ngủ ngay. Việc Hồ Quốc Khôn đến khiến hắn hiểu chuyện Nhậm Hồng không phải ngẫu nhiên, vậy nên trong lòng có chút bất an.
Có tiếng gõ cửa.
“Ai?”
Vương Tuyển Văn rất thận trọng.
“Nhân viên phục vụ, xin lỗi đã làm phiền tiên sinh. Trước khi ngài nhận phòng, ta đã để quên thẻ chìa khóa hành lang trong phòng này. Ta thành thực xin lỗi.”
Là một trong những khách sạn cao cấp ở Lâm Hải, thái độ phục vụ thực sự khác biệt so với những khách sạn tầm trung mà hắn ở mấy ngày trước. Ánh mắt Vương Tuyển Văn quét qua cánh cửa của tủ ti vi. Hắn là người thận trọng, vừa bước vào cửa hắn đã hiện thứ này rồi, quả thực là để quên.
Và thế là cánh cửa mở ra.