Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 919 - Chương 919: Rút Củi Dưới Đáy Nồi

Chương 919: Rút củi dưới đáy nồi Chương 919: Rút củi dưới đáy nồi

Lúc này, ông chủ Kỳ trong miệng Hồ Quốc Khôn đang nói chuyện với một nữ nhân có làn da trắng nõn.

“Đã bảo ngươi uống ít rượu thôi, tại sao ngươi lại uống nhiều như vậy?”

Nữ nhân oán trách một câu nhưng vẫn giúp nam nhân rót một tách trà đậm giải rượu.

“Có chút xúc động.”

Trước mặt nữ nhân, nam nhân rõ ràng thả lỏng hơn rất nhiều, giọng điệu cũng không che giấu: “Tiểu Cầm, hôm nay ta uống rượu với một đồng nghiệp rất giống ta. Nhìn tình cảnh của hắn, ta hiểu được con đường trước mắt của ta là chính xác.”

Kỳ Đồng Ủy bưng tách trà lên, thổi lá trà sang một bên, nói tiếp: “Nếu ta đi một con đường chỉ toàn là bóng tối, đến cái tuổi của hắn, ta cũng sẽ giống như hắn, không có cái gì khác. Ngươi có biết không, khi ta nhìn thấy cái cổ áo bị sờn của hắn, ta cảm thấy không rét mà run.”

“Nhưng ngươi cũng không cần phải uống nhiều như vậy.”

Nữ nhân nói, sau đó đi ra đằng sau nam nhân, dịu dàng xoa bóp vai cho hắn.

“Có cảm xúc thì không thể dừng lại.”

Nam nhân thoải mái ngửa đầu lên, nhắm mắt lại thở dài: “Một lão đầu tử sắp về hưu lại đi bàn tín ngưỡng với ta. Phì!”

Nữ nhân bật cười.

“Hiện tại, ngay cả hòa thượng cũng trở thành một công việc, lại còn tín ngưỡng.”

Nam nhân lẩm bẩm một câu.

“Quải Tứ, ngươi gọi điện thoại đến nói có đồ tốt?”

Một nam nhân tóc dài, gương mặt hung tợn cầm theo một cái bao da có vẻ cũ kỹ cùng với mấy hán tử to con chen chúc nhau bước vào một cửa hàng.

“Hàng vừa đến, một giá một, mười hai ngàn.”

Quải Tứ là một nam nhân trung niên có gương mặt già nua, một chân khuỵu xuống, giọng điệu thâm trầm.

“Hàng lậu mà cũng đáng giá như vậy sao?”

Nam nhân tóc dài nói: “Nhớ kỹ lời ta nói, nếu để hàng xuất hiện vấn đề nữa, ta giết cả nhà ngươi.”

Nghe giọng điệu của nam nhân tóc dài giống như không phải nói đùa, da mặt Quái Tứ run rẩy. Hắn biết tên gia hỏa hung danh hiển hách trước mặt nói được là làm được.

“Hàng chính ngạch. Về phần xuất hàng đến chỗ của ta bằng cách nào, ta cũng không rõ lắm, nhưng ta thấy ngươi cần nên giữ lại.”

Quải Tứ không dám nói nhảm. Hắn mở cái bao vải đầy mỡ bò, lấy đồ bên trong ra rồi đưa cho đối phương.

Nam nhân tóc dài mở ra, bên trong rõ ràng là một thanh súng ngắn màu đen sáng bóng.

Thủ pháp nam nhân tóc dài cực kỳ thuần thục mở khóa an toàn mấy lần, sau đó đưa lên mũi hít hà, rồi nhếch miệng: “Không sai, là đồ tốt.”

“A Hổ, đưa tiền.”

Hắn lắp đạn vào, sau đó kẹp khẩu súng đằng sau thắt lưng của mình. Một hán tử đi sau hắn lấy một xấp tiền thật dày từ trong cái bao da ra, ném trước mặt Quải Tứ.

“Mười ngàn, chỉ bấy nhiêu thôi.”

A Hổ nhe răng cười: “Ngại ít thì cứ nói với em trai của ta.”

Gương mặt Quái Tử hiện lên vẻ nịnh nọt: “Không ít, không ít. Số tiền đó có thể giúp ta mua thêm đồ tốt cho Nhị Hổ huynh, xem như tâm ý của lão Quải ta.”

Hắn hiểu trong số hàng lần trước có một cây bóp cò, người bị hại trực tiếp là em ruột của người đang đứng trước mặt, hắn làm sao dám nói nhiều.

“Tập ca, tiền không được để lộ ra ngoài, vẫn nên cẩn thận một chút.”

Nhìn đám nam nhân kia đã ra ngoài, bên trong bao da chỉ toàn là tiền mặt, nhưng A Hổ lại tùy tiện mang theo trên người như thế, Quái Tứ theo thói quen nói một câu biểu đạt sự quan tâm của mình.

“Chỉ dựa vào đám tạp toái ở cái nơi khốn kiếp này?”

Nam nhân tóc dài quay đầu lại, ánh mắt chỉ toàn là sự khinh thường: “Ta cho bọn hắn thêm mấy lá gan nữa.”

Quải Tứ im lặng. Mặc dù nam nhân kia khinh thường như thế nhưng hắn nói không sai.

Đừng nói nơi này, ngay cả những cao thủ cứng đầu nhất ở đây cũng không ai dám động đến tên này.

Nam nhân tên Trương Tập.

Một người chú định sẽ là một trong những tên tội phạm lớn nhất tung hoành ba tỉnh.

Có một câu nói, những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì không phải là vấn đề, nhưng vấn đề là nếu không có tiền, Nhâm Hồng chắc chắn sẽ phải đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Một trăm hai mươi ngàn.

Con số này đối với Tô Bình Nam chỉ là chín con trâu mất một sợi lông, nhưng với mức lương hàng tháng 261 tệ của Nhậm Hồng ở thời đại này thì lại là một con số thiên văn.

Không phải nàng không biết hậu quả của việc không trả được tiền bồi thường, nhưng trong lòng nàng, Hồ Quốc Khôn vẫn là Hồ đầu không gì làm không được. Gặp chuyện ngoài ý muốn như vậy vì công việc, về tình về lý Hồ đầu sẽ không mặc kệ nàng.

Nàng khinh thường cách làm việc kín đáo và tàn nhẫn của tập đoàn Cẩm Tú. Hồ Quốc Khôn cũng giống như vậy. Trong lúc Hồ Quốc Khôn tích cực đến thăm một vài người để tìm lỗ hổng, Tô Bình Nam đã ra tay.

Mặc dù Tô Bình Nam rất kiêu ngao, lưu lại cho người ta ấn tượng cường thế không nhỏ, nhưng thật ra hắn làm việc rất chu đáo, chặt chẽ. Hắn biết rõ thứ mà Hồ Quốc Khôn dựa vào chính là tổ nhỏ được thành lập dựa vào mạng lưới quan hệ của mình. Như vậy, Cẩm Tú làm chỉ có một điểm.

Rút củi dưới đáy nồi.

Về phần nữ hài có vô tội hay không? Có công bằng hay không?

Tô Bình Nam cười lạnh.

Hắn đã đưa ra đầy đủ thành ý. Nếu ngươi lựa chọn con đường này thì ngươi cũng đừng hối hận. Hiện thực xã hội vĩnh viễn không có cái gì gọi là công bằng cả.

Ở Quảng thành, mặc dù Hồ Quốc Khôn có căn cơ rất sâu nhưng người mà hắn đắc tội cũng không ít. Rất nhiều đồng nghiệp đều cảm thấy khó xử vì hắn.

Nếu không phải thành tích và kinh nghiệm dẫn đội của hắn thật sự không thể chê được, có lẽ hắn đã bị điều đến biên giới một thời gian dài, sống qua ngày trong cái đồn công an nho nhỏ ở đó rồi.

Bình Luận (0)
Comment