Văn hóa thân thích đã thâm căn cố đế ở Hạ quốc. Nhiều khi, đối nhân xử thế mới là mấu chốt quyết định hướng đi cuối cùng. Ai mà không có tam thân lục cố, thân thích trong nhà ai mà chưa từng gặp chuyện?
Trong trường hợp không vi phạm nguyên tắc chung, nhiều khi đồng nghiệp sẽ nhắm mắt làm ngơ, nhưng tình huống này chưa bao giờ xảy ra với Hồ Quốc Khôn. Hắn mãi mãi là thiết diện vô tư, làm việc không để tình cảm dính vào. Cho nên, khi chuyện của Nhâm Hồng xảy ra, người bỏ đá xuống giếng quả thực kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên nối liền không dứt.
…
Mặc dù là mùa đông, nhưng mặt trời Quảng thành vẫn không ngừng tỏa ra nhiệt lượng của nó.
Hôm nay, một hoạt động tuyên truyền phổ biến pháp luật được tổ chức ở Quảng thành.
Quảng thành là nơi bắt đầu ước mơ làm giàu của mọi người, mỗi ngày đều có một lượng lớn người đổ về, có thể nói ngư long trộn lẫn, muôn hình vạn trạng lần lượt xuất hiện nên các bộ phận có liên quan đã nỗ lực rất nhiều trong thời gian này.
Cộng thêm năm nay xác thực cũng không phí công bỏ sức, cũng xem như có chút lực lượng. Mấy người chịu trách nhiệm chính đều có mặt, truyền thông cũng đã sớm chào đón, đúng là một sự kiện chính trị lớn.
Địa điểm được chọn tại đầu mối giao thông quan trọng nhất ở Quảng thành, cũng chính là quảng trường trước nhà ga Quảng thành.
Đầu tiên là phát biểu, phát sách tuyên truyền, trả lời các câu hỏi. Tóm lại, mọi thứ diễn ra suôn sẻ như mong đợi trong mười phút đầu tiên.
Nhưng khi trả lời phỏng vấn của phóng viên, một câu hỏi từ phóng viên của Nhật báo Quảng thành bắt đầu khiến mọi thứ trở nên kỳ lạ.
“Chào ông chủ Lưu.”
Người phỏng vấn là một phóng viên đeo kính lịch sự, lời mở
đầu của hắn khá bình thường: “Một năm làm việc vất vả, đúng là điều kiện an ninh của chúng ta đang dần được cải thiện. Điều này rõ như ban ngày. Ta xin đại diện cho quần chúng nhân dân có mặt ở đây xin nói lời cảm ơn các đồng chí đang chiến đấu nơi tiền tuyến.”
Ông chủ Lưu mỉm cười, tận lực để lộ khuôn mặt nghiêng của mình trước ống kính mà không để lộ bất kỳ dấu vết nào, sau đó chậm rãi nói: “Phục vụ nhân dân tuyệt đối không phải là khẩu hiệu, chỉ có làm những việc thực tế mới xứng đáng với quốc gia, xứng đáng với nhân dân.”
“Tuy nhiên, một số nhân viên có thái độ đùa nghịch trong quá trình xử lý vụ việc, làm tổn hại đến lợi ích của người dân, thậm chí còn đi du lịch, mua sắm hoành tráng dưới danh nghĩa một số cơ quan công quyền, ngươi có biết chuyện này hay không?”
Câu nói tiếp theo của phóng viên khiến ông chủ Lưu dày dạn kinh nghiệm hơi tái mặt.
“Không thể nào.”
Ông chủ Lưu trả lời dứt khoát: "Nếu có một con sâu làm rầu nồi canh như vậy, chúng ta sẽ kiên quyết trừng phạt nghiêm khắc, tuyệt không dung thứ.”
“Ta có chứng cứ.”
Người phóng viên lịch sự không lùi bước chút nào, đồng thời lấy ra một số bức ảnh, trong đó có cảnh Nhâm Hồng và Kiều Phi Vũ đang đi mua sắm.
“Cái này do một người bạn cùng lớp với ta chụp được. Hơn nữa, vị nữ đồng chí này của các ngươi phát sinh xung đột mà đập vỡ cái vòng ngọc trị giá một trăm hai mươi ngàn của người ta.”
Một số phóng viên có mặt không khỏi xôn xao.
“Ngươi có chịu trách nhiệm về lời nói của mình không?”
Nhưng không ai để ý, trong lúc nói chuyện, ông chủ Lưu lơ đãng nhìn mấy người phụ trách giữ gìn trật tự, trong lòng sinh ra nghi hoặc, bởi vì nội dung của chủ đề phỏng vấn kiểu này đã được chốt từ trước, người bên dưới không có khả năng không cẩn thận để xảy ra sai lầm mang tính thường thức như vậy, trừ phi có người đẩy.
Nghĩ đến đây, ông chủ Lưu lại càng cẩn thận hơn nhưng sắc mặt lại càng như tắm thêm gió xuân.
“Ta chịu trách nhiệm.”
Người phóng viên trả lời nhanh, với giọng điệu có phần hung hăng: “Bởi vì người bị tai nạn chính là dì của ta. Hiện tại, dì đã phải nhập viện do đột ngột đổ bệnh vì sự cố này, nhưng sự việc vẫn chưa được giải quyết. Ta muốn hỏi xem nếu trong quá trình đồng nghiệp mắc sai lầm thì có được đối xử đặc biệt không?”
Đến lúc này, cả giới truyền thông lẫn những người chịu trách nhiệm chính đều không thể che đậy sự việc. Phóng viên đạt được mục đích của mình, giọng điệu cũng hòa hoãn hơn: “Đương nhiên, các đồng chí đang chiến đấu ở tiền tuyến thực sự rất nỗ lực, chúng ta có thể thông cảm. Ta hy vọng các nhà lãnh đạo sẽ trả lời về vấn đề này, đưa ra câu trả lời thỏa đáng cho mọi người càng sớm càng tốt.”
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.
Hồ Quốc Khôn nhanh chóng chạy về. Ngay khi hắn huy động toàn lực để phá vỡ các khớp nối, chuẩn bị dùng tiền để đền bù, biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như xong.
Mọi thứ lại thay đổi, đó chính là quả mìn mà Kiều Phi Vũ chôn xuống đã phát nổ.
Tập đoàn Cẩm Tú làm việc quyết không cho ngươi bất cứ cơ hội thở dốc nào. Đây là phong cách nhất quán của bọn hắn, sự việc đã đến nước này thì làm tuyệt.
…
“Tám phút.”
Máy liên lạc nội bộ trên thắt lưng của một nam nhân cường tráng ở lối vào cửa hàng Hữu Nghị ở Quảng thành vang lên, nam nhân trầm giọng đáp: “Hiểu rồi.”
Nam nhân che chiếc máy bộ đàm dưới chiếc áo khoác dài màu xanh quân đội, gật đầu nhìn xung quanh.
“Làm việc.”
…
Tiểu Ngải là một nữ hài rất đáng yêu.
Cô bé có khuôn mặt bầu bĩnh trẻ con. Đặc biệt khi cô bé cười, hai lúm đồng tiền có thể gây ấn tượng với bất cứ ai. Là đứa bé học giỏi nhất lớp mẫu giáo, ước mơ lớn nhất của cô bé là có một con búp bê Barbie có mái tóc dài giống mình.
Nhưng con búp bê đó rất đắt, nó chỉ được bán ở cửa hàng Hữu Nghị. Cho nên, cô bé vô cùng trông mong, cuối cùng vào ngày sinh nhật, ba của cô bé cũng đã đồng ý.
Khoác lên mình bộ đồ thủy thủ dễ thương và chiếc nơ hồng yêu thích, sự đáng yêu của Tiểu Ngải khiến ai cũng phải xuýt xoa.
Khi đến cửa hàng, ba ba nói vận khí không tệ.
Hôm nay là ngày kỷ niệm hai mươi năm của cửa hàng Hữu Nghị, lại có đợt giảm giá khiến tiểu nữ hài vui vẻ không thôi. Cho nên, cô bé đã rất nghe lời đứng ngoài cổng cửa hàng, vừa ăn cây kem thơm ngọt vừa nhìn ba ba xếp hàng mua đồ.