Thúc thúc trước mặt rất hung dữ, tóc dài, lông mày trụi lủi. Tiểu Ngải lén liếc nhìn vài cái rồi không dám ngẩng đầu lên nữa, vì cô bé cho rằng đôi mắt của thúc thúc đó giống như rắn, rất đáng sợ.
“Làm việc.”
Sau khi thúc thúc nói ra từ này, hắn đội một chiếc túi vải rất kỳ lạ lên đầu trước mặt cô bé.
Rèm cuốn cửa hàng chậm rãi buông xuống.
“Ngoan.”
Trương Tập vỗ đầu tiểu nữ hài: “Có phải ngươi đã nhớ kỹ hình dạng của thúc thúc rồi hay không?”
“Nhớ, không nhớ được.”
Tiểu Ngải ngây thơ không biết được câu nói này đã cứu được mạng của cô bé. Cô bé chỉ thành thật trả lời: “Thúc thúc rất dữ, ta không dám nhìn ngươi.”
Trương Tập cười to đứng dậy.
Tiếng cười của hắn có chút khàn khàn, giống như kim loại ma sát nhau, vô cùng chói tai. Nam nhân giơ tay rồi nổ súng.
Đùng.
Đầu của một con manocanh nam bị bắn vỡ nát. Tiếng súng chát chúa đột nhiên xuất hiện khiến tất cả đều sợ ngây người. Sau khi kịp phản ứng, không ít người trong đám đông hét ầm lên.
Xuỵt!
Trương Tập ung dung ra hiệu cho tất cả mọi người im lặng. Giọng điệu của hắn bình tĩnh đến mức khiến cho mọi người đều phát lạnh sau lưng: “Yên tĩnh, ai làm loạn, ta bắn chết người đó.”
Hắn đã khống chế được cục diện. Động tác của đám hán tử bên dưới cực nhanh. Nhìn ra được bọn hắn đã trải qua huấn luyện đặc biệt.
Đám người kia dùng tay trái cầm búa vung thật mạnh. Tiếng thủy tinh của mấy cái tủ trưng bày vỡ vụn vang lên, sau đó bọn hắn vơ sạch đống đồng hồ vàng hấp dẫn vào trong chiếc túi quân đội màu xanh như một cơn lốc.
“Ca.”
Nhị Hổ nhẹ gật đầu với Trương Tập, chỉ vào quản lý đại sảnh đang run rẩy gọi điện thoại.
Tuổi của quản lý đại sảnh không lớn. Hắn ngã nhào một cái, bộ đàm rơi xuống. Tiếp theo, hắn cảm thấy đầu đau nhói, là bị Nhị Hổ dùng sức nhấc lên rồi ném ra ngoài.
“Ta cho ngươi một cơ hội.”
Trương Tập nhe răng cười với quản lý đại sảnh đang run rẩy, nhếch miệng nói: “Mau kể chuyện tiếu lâm cho ta nghe đi. Nếu buồn cười, ta sẽ không giết ngươi.”
Sắc mặt quản lý trắng bệch, run giọng nói: “Ngày xửa ngày xưa có hai con chuột…”
Đùng.
Tiếng súng vang lên. Trương Tập lạnh lùng nhìn thi thể vẫn còn đang co giật trên mặt đất: “Xin lỗi, không buồn cười.”
“Có biến, đến Bắc Môn.”
Âm thanh trong bộ đàm vang lên lần nữa. Trương Tập nhìn chung quanh một vòng rồi ung dung thối lui. Khi đi ngang qua Tiểu Ngải, hắn dừng bước.
Nhìn một nam nhân đang run lẩy bẩy vẫn cố bảo vệ Tiểu Ngải trong lòng, Trương Tập mỉm cười, cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô bé.
Mắt cô bé rất tròn, rất đen, giống như hai trái nho. Có lẽ là do bị hù sợ, cặp lông mày trăng khuyết đan vào nhau.
“Kể chuyện cười cho thúc thúc nghe đi.”
Trương Tập giơ súng lên, chỉ vào cái trán trắng nõn của cô bé: “Nếu buồn cười, thúc thúc sẽ tặng cho ngươi một món quà.”
…
Hồ Tư Tư ký tên mình vào hợp đồng thuê nhà, nhìn nét mực trên hợp đồng, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Sáu tháng.
Vào thời điểm ký hợp đồng này, một số thợ may đã được tìm xong, kho hàng cũng đã sẵn sàng, giờ nàng không còn đường lui nữa.
Vì chênh lệch thời gian và hiệu suất, nữ hài đã dùng số tiền bán nhà tạm ứng một phần để xây dựng xưởng may, đồng thời trang trải các khoản như lương nhân công, tiền điện nước, phương tiện đi lại. Hiện tại, tổng tài sản của nàng là 3.400 nhân dân tệ.
Nàng đã tính qua lợi nhuận của lần buôn bán này.
Một tháng nàng có thể kiếm được một trăm chín mươi ngàn, thậm chí còn nhiều hơn.
Dự toán này khiến Hồ Tư Tư rất vui vẻ. Hiện tại, chỉ cần không ngừng khởi công là được. Đã đi hai xe hàng, tiền hàng của ông chủ Vương cũng đến rất kịp thời. Điều này khiến cho nàng tin tưởng mười phần.
Chuông điện thoại vang lên.
“Quản lý Hồ.”
Tiếng phổ thông Phúc Kiến đặc trưng của ông chủ Vương vang lên: “"Bây giờ nhu cầu ở đây đã tăng trở lại, nhưng gần đây ta đã bắt đầu một dự án mới, nhất thời không thể rút ra quá nhiều tài chính. Tất cả mọi người đều là bạn cũ, ta muốn giảm 50% khoản tạm ứng, không biết ngươi có thể giúp ta giải quyết hay không?”
Hồ Tư Tư có chút do dự.
Giao dịch hàng hóa hiện tại rất tốt, nhưng nàng không có nhiều tài chính lẫn nghiệp vụ kinh doanh.
“Nếu ngươi cảm thấy khó xử quá thì thôi, chẳng qua chỉ chậm nửa tháng thôi mà.”
Giọng nói của ông chủ Vương rõ ràng có chút bất mãn: “Quảng thành nhiều nơi bán hàng như vậy, cũng không thiếu một người như ngươi.”
“Không thành vấn đề.”
Hồ Tư Tư hiểu cơ hội chỉ là thoáng qua. Bây giờ nàng đã đầu tư nhiều như vậy, nàng hoàn toàn không thể để mất đường dây như ông chủ Vương. Nàng liền cắn răng đồng ý: “Về sau còn phải nhờ giám đốc Vương quan tâm đến việc buôn bán của ta nhiều hơn. Đương nhiên không có vấn đề gì rồi.”
“Cứ quyết định như vậy đi. Ta sẽ fax hợp đồng sang cho ngươi, hẹn gặp lại.”
…
Giám đốc Vương cúp điện thoại, sau đó quay sang nhìn Tô Văn Văn đang hút thuốc bên cạnh, khom lưng nói: “Giám đốc Tô, cá đã mắc câu.”
“Làm tốt chuyện này, món nợ giữa chúng ta xem như xóa bỏ.”
Tô Văn Văn dụi điếu xì gà vào tàn thuốc: “Làm không tốt, ta nhốt người cho cá mập ăn.”
“Không có vấn đề gì đâu, không có vấn đề gì đâu.”
Ông chủ Vương trước mặt Hồ Tư Tư còn vênh vang đắc ý, bây giờ trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Làm xong chuyện này rồi thu tay lại đi.”
Tô Văn Văn trừng mắt nhìn đối phương: “Lừa người ta nửa đời người ngươi không cảm thấy cắn rứt sao? Thu tay lại, nửa đời sau tốt xấu gì cũng yên ổn mà sống.”
Đúng vậy.
Hắn là một người chuyên nghiệp. Theo lời hắn nói, hắn mới mười tám tuổi đã xuất môn. Mấy chục năm trong giới kinh doanh, không có người nào mà hắn không gạt được.
Đáng tiếc, hắn gặp Cẩm Tú.
Nếu muốn hỏi trong cuộc đời hắn hối hận nhất chính là gì, đó chính là hắn bị mỡ heo che mờ tâm trí, lừa gạt tập đoàn Cẩm Tú.