Trước khi xảy ra chuyện, Kiều Phi Vũ còn khịt mũi coi thường với Tiểu Hồng Bào có danh xưng tàn nhẫn nhất Thiên Nam. Hắn cho rằng Tô Bình Nam giống với đám hào cường mà hắn đã từng gặp qua.
Cái gọi là hung ác chẳng qua chỉ là một đám dân liều mạng dựa vào ba điểm để khởi nghiệp.
Huyết tinh, bạo lực, dám liều mạng.
Nhưng bây giờ, Kiều Phi Vũ biết mình sai đến không hợp thói thường cỡ nào. Loại người như Tiểu Hồng Bào giống như một thanh đao trong gió lạnh, không hề có sự thương hại. Một khi ra tay là nhằm vào bảy tấc.
Vương Tuyển Văn đã bại lộ thân phận, quyết định ở lại Lâm Hải chăm sóc Nhâm Hồng, Kiều Phi Vũ đi theo mấy vị sư huynh đến thị trấn Bạch Câu.
Nhưng thời gian cứ trôi qua từng ngày mà đầu mối thì không có. Tâm trạng của Kiều Phi Vũ càng lúc càng khẩn trương. Cứ một ngày trôi qua, sự việc sẽ ngày càng lớn.
Hắn không kịp chờ đợi.
Nhưng nhìn thấy gương mặt tiều tụy của hai sư huynh, thật sự hắn không thể thúc giục.
Sự việc còn chưa tra rõ ràng, sư huynh đã xảy ra chuyện.
Chuyện lớn.
Khi nghe được tin tức này, sắc mặt Kiều Phi Vũ trắng bệch như tuyết.
Chuyện đã bại lộ.
Mọi thứ diễn ra rất khó khăn.
Gà có ruột gà, chuột có đường của chuột. Ban đầu, thế giới này không phân biệt trắng đen rõ ràng như vậy.
Sau khi đám người Kiều Phi Vũ sử dụng một số thủ đoạn mờ ám, cuối cùng bọn hắn cũng có được một số thông tin thông qua một người cung cấp. Căn cứ theo phân tích tình báo, một người tên Quải Tứ đã lọt vào tầm mắt Kiều Phi Vũ.
Ở Bạch Câu, dám chơi súng ống chính ngạch như vậy cũng chỉ có Quái Tứ. Người này có quan hệ rộng nhất, lá gan cũng lớn nhất. Nghe nói từng có một số người vận chuyển hàng hóa đến, trong đám hàng có vài thứ rất chói mắt.
Chói mắt đại diện cho cái gì, rất nhiều người đều hiểu. Toàn bộ đều được Quải Tứ thu mua.
Trong lúc sư huynh giả dạng làm đại ca giang hồ đến đó, Quải Tứ nhận được một cuộc điện thoại.
Nội dung cuộc điện thoại thì không ai biết, nhưng sau khi cúp điện thoại, Quải Tứ đột nhiên nổi giận. Những việc làm của hắn đủ để cho hắn ngồi tù hai mươi năm. Với tuổi tác và sức khỏe hiện tại của hắn, hắn tuyệt đối không chịu nổi.
Cho nên hắn đã ra tay trước, hơn nữa còn rất nặng. Đáng tiếc, hắn đã đánh giá cao thân thủ của mình cùng sức mạnh của đám đàn em bên dưới. Sai lầm lớn nhất của hắn chính là không nên hô hai chữ cảnh sát.
Đám đàn em bên dưới không phải Quải Tứ. Bọn hắn tham dự không sâu, cho nên tuyệt đối sẽ không hạ tử thủ. Chính vì thế, cán cân thắng bại bắt đầu nghiêng về một bên.
Có thể khiến Hồ Quốc Khôn phái đi một mình đảm đương một phía đương nhiên không phải hạng xoàng xĩnh. Sinh tử trước mặt, hắn đương nhiên sẽ không lưu thủ. Cho nên, kết quả đã chấn kinh các ban ngành Bạch Câu có liên quan.
Quải Tứ bị đánh chết ngay tại chỗ.
Trong hoàn cảnh như vậy, sư huynh của Kiều Phi Vũ chỉ có thể nói ra tình hình thực tế. Lúc này, vụ án của Trương Tập có thể nói là chấn động cả nước. Tin tức truyền về các ban ngành liên quan ở Quảng thành, cao tầng đều tức giận. Chẳng cần nghĩ cũng biết kết quả của tất cả mọi người.
Người phụ trách vụ án cửa hàng Hữu Nghị là Chung Thành gần như ngựa không dừng vó chạy đến Bạch Câu. Lúc này, Hồ Quốc Khôn mà hắn cho rằng luôn nhạy cảm lại không biết được điều này.
…
“Hồ tỷ, xong chưa?”
Trong văn phòng, mặc dù biểu hiện của Hồ Quốc Khôn vẫn trầm ổn, nhưng việc hút thuốc lá liên tiếp đã nói lên tâm trạng bất ổn của hắn.
Nhậm Hồng là hạt giống tốt, từ lúc tiến vào đơn vị đã đi theo hắn, không thể bị hủy hoại như vậy. Cho nên, đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời đến nay, Hồ Quốc Khôn nghĩ đến việc tìm kinh phí.
Thường ngày, Hồ Quốc Khôn không quan tâm đến kinh phí. Hắn thấy các anh em của mình đã đủ vất vả rồi, không nhất thiết phải vì một chi tiết nhỏ như vậy mà lo lắng.
“Cần nhiều như vậy sao?”
Hồ tỷ kinh ngạc: “Lão Hồ, vụ án lớn lắm à?”
“Giữ bí mật.”
Hồ Quốc Khôn mỉm cười trả lời một câu: “Dù sao đến lúc đó sẽ rất nhiều người kinh ngạc đến ngây người.”
“Được thôi, chúc ngươi thắng ngay từ trận đầu.”
Hồ tỷ phụ trách tài vụ không nghi ngờ Hồ Quốc Khôn sẽ dùng tiền bậy bạ, nhưng vẫn không nhịn được mà dặn dò một câu: “Chi phí hàng tháng không đủ, lão Hồ ngươi cũng nên để ý một chút.”
Khi Hồ tỷ đang ký tên, điện thoại của Hồ Quốc Khôn vang lên.
“Lão Hồ, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Đối phương là một đồng đội của trong hệ thống của hắn. Lúc này gọi điện thoại đến, hiển nhiên giao tình không tầm thường.
“Có chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Hồ Quốc Khôn vẫn trầm ổn: “Ta là người đi thẳng đứng thẳng, xảy ra chuyện lớn gì chứ?”
“Cây súng mà Kiều Phi Vũ làm mất xuất hiện trong hiện trường nổ súng ở cửa hàng Hữu Nghị.”
Lời nói kế tiếp của đối phương khiến tâm hắn chìm vào đáy cốc.
“Ta…”
“Đừng giải thích với ta. Vì sao ngươi không lập tức báo cáo chuyện này?”
Giọng điệu đối phương vô cùng ngưng trọng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Chẳng lẽ ngươi không biết có bao nhiêu người đang ngó chừng ngươi sao?”
“Ta báo cáo, Kiều Phi Vũ sẽ bị hủy hoại.”
Giọng điệu Hồ Quốc Khôn trở nên đắng chát: “Ta đã điều tra, nhưng không ngờ tốc độ của đối phương lại nhanh như vậy.”
“Hắn là người do ngươi phụ trách, hắn cũng do ngươi phái đến thị trấn Bạch Câu. Ngươi không bưng bít được chuyện này đâu. Ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.”
Đối phương thở dài, sau đó cúp điện thoại.
Nhậm Hồng xảy ra chuyện, Kiều Phi Vũ xảy ra chuyện. Hồ Quốc Khôn biết hết những chuyện ẩn đằng sau.
Nam nhân im lặng.
Dường như gương mặt không thay đổi của Tô Bình Nam xuất hiện trước mặt Hồ Quốc Khôn.
“Đủ hung ác, một kích trí mạng.”