Hồ Quốc Khôn không biết hình ảnh của mình trong mắt Hồ tỷ dường như già đi hơn mười tuổi. Đây không phải là lần đầu tiên nàng nhìn thấy lưng Hồ Quốc Khôn còng hơn trước.
“Chuyện gì vậy?”
Hồ tỷ hỏi.
Hồ Quốc Khôn không trả lời, chậm rãi ngồi xuống ghế: “Một đối thủ giỏi, thua không oan.”
Hắn thật lòng nói câu nói này. Trong toàn bộ quá trình, tập đoàn Cẩm Tú hoàn toàn không có vết tích tham dự, nhưng không có chỗ nào là không dính vào. Điều này khiến cho trong lòng Hồ Quốc Khôn tràn ngập sự bất lực.
“Đại gian đại ác.”
Đây là lần cuối cùng Hồ tỷ được nghe Hồ Quốc Khôn nói. Và nó cũng thành một vấn đề mà nàng luôn hiếu kỳ về sau.
Rốt cuộc Hồ Quốc Khôn đang nói đến ai?
…
“Cốc cốc cốc…”
Tiếng gõ cửa vang lên. Kiều Phi Vũ nhảy xuống ghế sofa. Trong khoảnh khắc hắn mở cửa phòng, một số nam nhân tiến vào. Mặc dù hắn phản ứng rất nhanh nhưng phần bụng vẫn bị đánh một cái khiến cho hắn khuỵa xuống.
“Hiểu lầm rồi.”
Hai tay bị bắt chéo sau lưng đè xuống đất, Kiều Phi Vũ rống to. Hắn quen với động tác này. Tuyệt đối là người trong nhà.
“Không phải hiểu lầm.”
Gương mặt kiên nghị của Chung Thành xuất hiện trước mặt hắn: “Người anh em, cây súng của ngươi đã bắn chết một người.”
“Nhưng cũng không đến mức như vậy.”
Kỳ lạ là Kiều Phi Vũ không kinh hoảng, ngược lại còn thở phào một hơi.
“Ta hoài nghi ngươi cấu kết với bọn hắn.”
Chung Thành cười lạnh: “Cửa hàng Hữu Nghị bị cướp số tài sản trị giá hai triệu ba trăm nghìn. Ta không tin ai cũng có thể cầm lòng trước số tiền lớn như vậy.”
…
Kiều Phi Vũ ủ rủ bị giải ra khỏi nhà trọ. Khi hắn lên xe, một gương mặt quen thuộc ngoài ý muốn xuất hiện nơi góc đường.
Tô Văn Văn. Hắn đến chết cũng không quên gương mặt này.
Người vây xem rất nhiều. Nam nhân cùng với một chiếc xe việt dã màu đen vọt đến trước mặt Kiều Phi Vũ, trên mặt chỉ toàn là nụ cười mỉa mai.
“Đường là do ngươi chọn.”
Tô Văn Văn lên tiếng, sau đó quay người bước lên xe, chiếc xe nhanh chóng rời đi.
…
Nửa tháng sau, kết quả xử lý đã có.
Nhậm Hồng bởi vì cố ý làm hư hao tài sản của người khác, phải bồi thường số tiền rất lớn. Kiều Phi Vũ làm mất súng, đồng thời không báo cáo, tạo thành hậu quả nghiêm trọng, kết cục rất thê thảm.
Hồ Quốc Khôn bị thuyên chuyển đến một văn phòng phụ trách hậu cần. Tiểu tổ mà hắn cực khổ thành lập cũng giải tán.
Ba người ở Lâm Hải chỉ có Vương Tuyền Văn là thoát khỏi một kiếp.
Người trong cuộc đều im lặng lạ thường. Điều này làm cho tất cả mọi người đều cho rằng vận khí của bọn hắn không tốt, quy kết cho thiên tai nhân họa.
Tô Bình Nam nghe thấy kết quả này, không nói câu nào, chỉ mỉm cười đốt điếu xì gà.
Trên bàn làm việc sang trọng của hắn đặt quyển Tôn Tử Binh Pháp mà hắn thường hay đọc.
Sách mở, trên trang sách có viết một câu.
Người thiện chiến không đánh trận mà không có sự chuẩn bị trước…
Khói xì gà màu lam lơ lửng giữa không trung.
Trong toàn bộ quá trình Lục Viễn thuật lại, sắc mặt của Tô Văn Văn vẫn bình tĩnh, ánh mắt cụp xuống. Sau khi nghe xong, hắn chỉ nói một câu.
“Khẩu khí vẫn còn trong lòng người kia, hắn sẽ không từ bỏ đâu.”
Giọng nói Tô Bình Nam trở nên lạnh lẽo: “Đi thổi tắt hắn đi.”
Lục Viễn khom người.
“Nếu hắn lựa chọn tiếp tục, hãy chọn một thời gian thích hợp, ta và hắn uống chén rượu. Kẻ địch này rất khó có được.”
Tô Bình Nam mỉm cười nói.
…
Mỗi người đều có quỹ tích nhân sinh không giống nhau. Cho nên, rất nhiều chuyện tưởng chừng như to tát đối với bản thân, thật ra cũng chỉ là đề tài nói chuyện trong lúc trà dư tửu hậu của người khác mà thôi.
Đây là suy nghĩ của Hồ Quốc Khôn. Mặc dù hắn già đi rất nhiều nhưng ánh mắt vẫn sáng như cũ.
Có thể được chuyển đến khu Thành Hợp đã là kết quả của những chiến công rực rỡ của hắn trong những năm qua và là kết quả cố gắng của một số người. Cũng không còn cách nào, sự việc quá lớn, hoàn toàn ép không được.
Nếu không phải có người nói một câu: “Lão Hồ bôn ba tiền tuyến cả một đời, cũng chẳng có tích lũy, cũng không thể để hắn về già ngay cả tiền cơm cũng không có mà ăn.”
Câu nói này vừa thốt ra, ngay cả những kẻ nhảy nhót nhiều nhất cũng giữ im lặng.
Người đang làm, trời đang nhìn.
Bất luận Hồ Quốc Khôn chọc cho người ta ghét đến cỡ nào, người này xứng đáng với bộ quần áo mình mặc trên người. Cho nên hắn mới có kết quả như vậy.
Lão Hồ bình tĩnh tiếp nhận kết quả đó. Từ ánh mắt còn chưa mất đi thần thái của hắn có thể thấy hắn vẫn còn chưa chết tâm.
Tuy nhiên, hắn cũng cảm thấy rất vui.
Bởi vì sau khi hắn đến cơ quan mới để làm việc, hắn đột nhiên phát hiện con gái của mình mở một nhà xưởng nhỏ trong khu Thành Hợp. Xem ra việc làm ăn cũng không tệ lắm.
Mặc dù thái độ của Hồ Tư Tư vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng Hồ Quốc Khôn không hề để ý. Chuyện lần này nói không có bất kỳ đả kích đối với hắn là không có khả năng, nhưng hắn vẫn rất coi trọng con gái của mình. Mỗi ngày trước khi đi làm, hắn sẽ đứng từ xa nhìn con gái một lát rồi mới quay người rời đi.
Địa vị của Hồ Quốc Khôn ở Thành Hợp khá đặc biệt. Nói là quản lý hậu cần, nhưng nhân viên từ trên xuống dưới đều tôn trọng vị lão nhân sắp về hưu này.
Thời gian mỗi ngày của hắn đều rất nhẹ nhàng. Đọc báo, chỉ dạy một số thanh niên làm việc cần phải chú ý đến chi tiết, cuộc sống thoải mái hơn trước rất nhiều.
“Hồ thúc.”
Tiểu Trương trong sở nhìn Hồ Quốc Khôn đang đọc báo: “Có người tìm ngươi.”
Hồ Quốc Khôn hơi kinh ngạc.
Mặc dù thời gian hắn bị điều đến đây không phải ngắn, nhưng những người bạn hoặc học trò trước đây không một ai đến thăm hắn. Lúc này, bốn chữ tình người ấm lạnh phát huy vô cùng tinh tế.
“Ai vậy?”
Lão Hồ hỏi một câu.
“Hình như là một ông chủ lớn, xe sang lắm. Hồ thúc đúng là giao thiệp rộng.”
Tiểu Trương nịnh nọt một câu.