Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 925 - Chương 925: Gió Thổi Mây Tan Thấy Mặt Trời

Chương 925: Gió thổi mây tan thấy mặt trời Chương 925: Gió thổi mây tan thấy mặt trời

Xe là một chiếc việt dã màu đen. Hồ Quốc Khôn luôn chú ý tới chi tiết. Hắn nhìn qua liền biết số xe không phải xe bản địa.

“Từ Thiên Nam đến?”

Hồ Quốc Khôn cau mày. Ký ức của hắn về Tiểu Hồng Bào đáng sợ kia vẫn còn rất mới mẻ. Cộng thêm hắn cũng không có bạn bè cùng chung hoạn nạn ở Thiên Nam.

“Ông chủ Hồ, đã lâu không gặp.”

Lục Viễn bước xuống xe, mỉm cười nói.

“Ngươi đến tìm ta?”

Hồ Quốc Khôn nheo mắt. Người quen biết hắn đều biết rất rõ đây là một biểu hiện khi nam nhân này cực kỳ cảnh giác.

“Đúng.”

Lục Viễn vẫn bình tĩnh nói: “Tập đoàn Cẩm Tú đã thu mua hai xưởng may ở đây. Về tình về lý cũng phải đến gặp người quen cũ chứ.”

“Dù nói như thế nào, ngươi cũng là địa đầu xà ở đây.”

Đám thanh niên rảnh rỗi không có việc gì hiếu kỳ nhìn sang, nhìn thấy hai người trò chuyện rất vui vẻ, nhìn sao cũng không nghĩ đến bên trong ẩn chứa sự dữ dội và tàn khốc đến cỡ nào.

“Đi thẳng về thẳng. Dường như chúng ta không có giao tình sâu đến mức phải ôn chuyện với nhau.”

Hồ Quốc Khôn lên tiếng.

“Được.”

Lục Viễn ung dung nói: “Là như thế này, hai xưởng may mà chúng ta vừa mới thu mua kinh doanh không tệ. Ngươi cũng biết đấy, tiếp nhận thì hợp đồng và nợ nần cũng phải nhận lấy luôn.”

“Nói tiếp đi.”

Trực giác nói cho Hồ Quốc Khôn biết đây không phải là một vụ thu mua bình thường. Hắn lạnh lùng nhìn Lục Viễn, thúc giục một câu.

“Hai nhà xưởng này có một hợp đồng là con gái của ngươi ký. Bây giờ nó xảy ra chút vấn đề. Ông chủ Hồ có muốn xem qua hay không?”

Lục Viễn vỗ tay phát ra một tiếng. Một nam nhân mặc tây trang nhanh chóng đưa một văn kiện đến.

Hồ Quốc Khôn tiếp nhận. Hắn không lập tức mở ra, chỉ ngẩng đầu nói: “Ta hoàn toàn không quen với việc kinh doanh. Ta giữ lại thứ này, lát nữa ta sẽ tìm người có chuyên môn để hỏi. Tình huống cụ thể như thế nào, ngươi cứ nói cho ta biết.”

“Chỉ một điểm mà thôi.”

Mặc dù Lục Viễn đang mỉm cười nhưng nội dung lời nói lại cực kỳ lạnh lùng: “Con gái của ngươi ký hai bản hợp đồng với nhà máy của chúng ta. Hiện tại thì hàng đã được gửi đi, nhưng đến giờ tiền vẫn chưa được gửi vào tài khoản, cũng đã quá thời gian trên hợp đồng. Bây giờ nàng đang gặp khó khăn.”

“Bao nhiêu tiền? Chắc hẳn không phải là con số nhỏ.”

Sắc mặt Hồ Quốc Khôn cực kỳ khó coi. Hắn rốt cuộc hiểu được Tiểu Hồng Bào tuyệt đối không buông tha cho hắn. Một lúc lâu sau, nam nhân cố kìm chế lửa giận nói ra một câu.

“Họa không đến vợ con, làm việc thì không nên tuyệt tình.”

Lục Viễn vẫn mỉm cười, nhưng thái độ đã trở nên nghiêm túc: “Sự việc đã đến nước này rồi, chúng ta sẽ không để lại chỗ trống.”

“Mục đích là gì?”

Hồ Quốc Khôn rất nhanh bình tĩnh lại. Hắn biết, nếu đối phương muốn ra tay, tuyệt đối sẽ không đến gặp mình.

“Thỏa hiệp.”

Khóe miệng Lục Viễn nhếch lên: “Chẳng có mục đích gì cả. Chỉ cần ngươi đồng ý, chúng ta sẽ buông tay.”

“Ngươi tin ta như vậy sao?”

Hồ Quốc Khôn hỏi.

“Đúng vậy.”

Lục Viễn nói tiếp: “Người còn sống thì còn mệnh, người còn sống thì còn một hơi.”

“Hiện tại tập đoàn Cẩm Tú dùng một triệu hai trăm sáu mươi ngàn để mua một hơi này của ngươi. Tô tổng nói, không đắt.”

“Ta hiểu rồi.”

Ánh mắt Hồ Quốc Khôn trở nên phức tạp.

Không giết người, cái mà Tô Bình Nam muốn chính là tru tâm.

Thời gian thấm thoát, nửa tháng sau.

“Chào buổi sáng, giám đốc Hồ.”

“Chào buổi sáng.”

Hồ Tư Tư xuống xe, bước vào nhà máy, gương mặt xuân phong đắc ý. Người chào hỏi nàng không ít.

So với khoảng thời gian trước, nữ nhân rõ ràng già dặn hơn rất nhiều. Bất luận quần áo hay cách ăn nói, nàng giống như một thương nhân thành công.

Gió thổi mây tan thấy mặt trời.

Đây là một câu mà nữ nhân rất tin tưởng.

Có lẽ đại nạn không chết tất có hậu phúc. Gần đây, đơn đặt hàng liên tiếp khiến cho nàng thật sự thoát khỏi thời gian quẫn bách. Chẳng những có thể mua được căn nhà nhỏ, thậm chí nàng còn có thể mua được một chiếc xe hơi cũ.

Hết thảy đều thuận lợi. So sánh với thời gian như địa ngục lúc trước, hiện tại đối với Hồ Tư Tư chính là thiên đường.

Trước đó vài ngày, ông chủ Vương đột nhiên biến mất, công ty đóng cửa. Hợp đồng của hai xí nghiệp may đều do chính nàng đứng ra tên ký. Một khi khoản cuối cùng không được chuyển vào tài khoản thì mất tiền không còn là vấn đề nữa, rất có thể nàng sẽ phải trả giá bằng việc đi tù.

Nàng chỉ là một nữ hài vừa mới tốt nghiệp đại học chưa đến hai năm, không có thần kinh mạnh như vậy. Mấy ngày mấy đêm không ngủ, nàng giống như điên tìm kiếm ông chủ Vương khắp hang cùng ngõ hẻm Quảng thành.

Nhưng ông chủ Vương giống như đá chìm đáy biển.

Gọi điện thoại thì không ai nghe máy hoặc âm thanh tắt máy. Trong lúc nữ hài vô kế khả thi, nàng lại gặp người ba không có trách nhiệm Hồ Quốc Khôn.

“Xảy ra chuyện gì sao? Bên ngoài lạnh lắm, vào trong đi.”

Hồ Quốc Khôn không biết từ khi nào xuất hiện bên cạnh Hồ Tư Tư, giọng điệu rất dịu dàng.

“Không có việc gì cả.”

Hồ Tư Tư khoát tay: “Ta cảm thấy nhàm chán quá nên đứng đây một lát mà thôi.”

Hồ Quốc Khôn đột nhiên cảm nhận được giữa mình và con gái có một khoảng cách rất lớn. Hắn là ba, con gái gặp chuyện lớn như vậy lại tình nguyện một thân một mình gánh vác cũng không muốn nói với hắn một câu.

“Tại sao ngươi còn chưa đi? Không phải ngươi bận việc lắm sao?”

Ban đầu, tâm trạng của nàng vốn đã cực kém. Bây giờ nhìn thấy ba của mình làm bộ làm tịch, lại càng khiến cho nàng không nhịn được bạo phát ra.

“Ngươi đến làm gì? Sống chết của ta có liên quan gì đến ngươi?”

Nữ nhân hét lên: “Dù sao ngươi cũng không giúp được ta đâu. Ngươi đi đi, đừng xuất hiện trước mặt ta nữa. Ta mệt mỏi lắm.”

Hồ Quốc Khôn vẫn im lặng.

Bên trong gió lạnh, hắn nhìn hai mắt đẫm lệ mông lung của con gái, chợt giật mình phát hiện con gái đã cao bằng hắn. Trong lúc mơ hồ, hình ảnh đứa con gái còn bé ngồi trên vai mình lại hiện lên trong đầu hắn.

Cả đời này, hắn xứng với bộ quần áo mặc trên người, xứng đáng với quốc gia và nhân dân. Nhưng có hai chuyện hắn lại có lỗi với vợ, với con gái của mình.

Bình Luận (0)
Comment