“Mau đi đi.”
Hồ Tư Tư cố nén nước mắt. Nàng đã thề vĩnh viễn không thể hiện sự mềm yếu của mình trước mặt nam nhân kia.
“Bây giờ ta đi ngay.”
Hồ Quốc Khôn chậm rãi gật đầu: “Yên tâm đi, hết thảy sẽ trở thành quá khứ. Tuổi tác của ngươi không còn nhỏ nữa, làm việc phải cẩn thận một chút. Dù sao xã hội này phức tạp lắm…” Hắn đang nói thì bị Hồ Tư Tư cắt ngang.
Nàng xoay người rời đi, ngay cả một chút kiên nhẫn lắng nghe cũng không có.
Hồ Quốc Khôn thở dài, chậm rãi bước đi trong gió, cũng không quay đầu lại.
Điều khiến cho Hồ Tư Tư cảm thấy kỳ quái đã phát sinh.
Ông chủ Vương chuyển tiền hàng đến. Lắng nghe giải thích, nàng mới biết thì ra đối phương bị tai nạn xe cộ, mọi chuyện lại quay về như cũ. Hơn nữa, hai xưởng may dựa vào sự tài giỏi của nàng mà tăng thêm ba phần lợi nhuận. Hết thảy đều trở nên thuận lợi.
Nữ nhân càng lúc càng bận rộn. Một tháng sau, khi nhìn số tiền trong tài khoản, nàng không nhịn được mà rơi nước mắt.
Tâm trạng tốt, cảm xúc xông lên đầu. Ngày đó, nhìn bóng lưng lẻ loi của ba mình, Hồ Tư Tư quyết định gặp mặt Hồ Quốc Khôn một lần.
Khi nàng mang theo chiếc áo lông mới mua đi tìm Hồ Quốc Khôn, nàng kinh ngạc phát hiện một việc.
Hồ Quốc Khôn đã từ chức.
“Tiểu Hồ, ngươi về khuyên ba của ngươi đi. Bên trên đồng ý cho hắn về hưu, nhưng hắn lại muốn khăng khăng từ chức. Già thì cũng già rồi nhưng vẫn cứ bướng bỉnh như vậy. Không về hưu, tiền lương còn phải để con cái gánh vác sao? Bây giờ ta đang giúp hắn gác lại chuyện này, vẫn còn cứu vãn được.”
Lý thúc nói cái gì, Hồ Tư Tư nghe không rõ ràng. Nàng nói vài câu rồi vội vàng rời đi.
Trong nhà không có ai.
Không khí lạnh lẽo cùng với đồ đạc chất đống xung quanh khiến cho Hồ Tư Tư ngây ra. Trong ấn tượng của nàng, ba nàng là một người rất tỉ mỉ, tuyệt đối không để nhà cửa biến thành như vậy.
Hỏi mấy người láng giềng, nửa tiếng sau nàng gặp được ba của mình trong công viên, không khỏi sợ ngây người.
Mái tóc hoa râm bù xù, lưng còng, khoác một chiếc áo khoác quân đội, đút hai tay vào ống tay áo như một lão nông, hắn ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế đá trong công viên nhìn ra mặt hồ.
Hơi thở già nua, bệnh hoạn phát ra từ người Hồ Quốc Khôn, không còn sự sắc sảo, linh hoạt như một tháng trước.
“Ba.”
Dù sao cũng là máu mủ tình thân, Hồ Tư Tư chạy đến trước mặt Hồ Quốc Khôn, ngồi xổm xuống: “Ngươi sao vậy? Có chỗ nào không được thoải mái?”
Phản ứng của Hồ Quốc Khôn giống như trì độn. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, mấy giây sau tựa hồ đã tỉnh lại.
“Không sao, ta rất khỏe.”
Hắn đánh giá con gái từ trên xuống dưới: “Nhìn quần áo của ngươi, kinh doanh hẳn rất thuận lợi.”
“Tạm được.”
Hồ Tư Tư gật đầu: “Ngươi đã đi bệnh viện chưa? Vì sao ngươi lại từ chức? Ngươi muốn thì về hưu, cần chi phải làm như vậy.”
“Không xứng thì không mặc nữa.”
Hồ Quốc Khôn thản nhiên đáp lại một câu: “Hãy lo việc kinh doanh của ngươi cho tốt, cũng không cần quá lo lắng cho ta.”
Hai ba con đều im lặng.
“Đi đi, ta muốn ngồi một mình.”
Hồ Quốc Khôn không nói gì thêm.
“Ngươi chắc chắn không có việc gì chứ?”
Hồ Tư Tư liên tục hỏi thăm, biểu hiện lo lắng khiến Hồ Quốc Khôn cảm thấy có chút vui mừng.
“Có người nói cho ta biết còn người thì còn mệnh, còn người thì còn một hơi.”
Giống như khi còn bé, Hồ Quốc Khôn giơ tay lên sờ mặt con gái: “Khi không còn hơi thở, người cũng sẽ mất thôi.”
…
Một tuần sau, Hồ Quốc Khôn mất.
Tự sát.
Hắn để lại một bức di thư. Bên trên di thư chỉ có một đoạn nho nhỏ.
“Cả một đời kham khổ, không có tiền tiết kiệm. Bán nhà, giúp Nhậm Hồng trả tiền bồi thường. Nếu còn thừa thì tự xử lý.”
“Vì sao ba của ta lại tự sát?”
Sau khi tang lễ kết thúc, Hồ Tư Tư hỏi đồ đệ mà Hồ Quốc Khôn ưng ý nhất khi còn sống là Lâm Lập Bảo.
“Ta cũng không biết nữa.”
Lâm Lập Bảo đáp: “Nhưng trước khi sư phụ tự sát đã rời đi mấy ngày. Ta có sai người điều tra một chút. Hắn đã đến Thiên Nam.”
“Thiên Nam?”
Hồ Tư Tư cảm thấy nghi hoặc.
“Bớt đau thương đi.”
Lâm Lập Bảo vỗ vai nữ hài: “Mỗi người đều có lựa chọn của mình. Hết thảy đều là quá khứ. Đừng suy nghĩ lung tung, hãy cố mà sống cho tốt.”
…
Đỗ Cửu hồi phục.
Khi hắn xuất hiện phía sau Tô Bình Nam, hắn phát hiện lão đại của mình có sự khác biệt với lúc trước. Hắn nhìn thấy Tô Bình Nam sẽ thỉnh thoảng nghịch một chiếc bật lửa kim loại cũ kỹ khác thường.
“Là của một đối thủ rất thú vị tặng cho.”
Tô Bình Nam hiển nhiên chú ý đến ánh mắt của Đỗ Cửu. Hắn giải thích một câu, sau đó nhìn ánh mắt trầm tĩnh của Đỗ Cửu, rồi lại quan tâm hỏi: “Vết thương không có gì đáng ngại chứ?”
“Không sao.”
Đỗ Cửu chuyển động cơ thể vài cái, đá ra mấy cú đá hữu lực.
“Tốt.”
Tô Bình Nam cọ ngón tay: “Có muốn hoạt động cơ thể một chút không?”
Đỗ Cửu suy nghĩ vài phút, sau đó cười khổ lắc đầu. Hôm nay, khi hắn đến, lão đại đang luyện quyền. Nhìn trên bao cát lưu lại vết đấm thật sâu, hiển nhiên thực lực của lão đại đã tăng lên rất nhiều. Hắn cũng không muốn quay lại giường nằm thêm mấy ngày. Thấy Đỗ Cửu từ chối, Tô Bình Nam cũng không nhắc lại, thận trọng cất bật lửa vào túi. Đỗ Cửu cười hỏi một câu: “Lão đại, cái bật lửa này rất hiếm sao? Ít khi nhìn thấy lão đại có đồ vật hiếm có như vậy.”
“Đây là món đồ yêu thích của Đàm Lâm tiếng tăm lừng lẫy tám năm trước, cũng là chiến lợi phẩm đáng tự hào nhất của Hồ Quốc Khôn. Hắn cố ý đến Thiên Nam tặng cho ta.”
Tô Bình Nam nói ra lai lịch của chiếc bật lửa.
“Hắn tặng đồ cho ngươi?”
Hiển nhiên Đỗ Cửu biết rất rõ tình huống của tập đoàn, có vẻ hơi kinh ngạc.
“Chúng ta cùng uống chén rượu đi.”
Sắc mặt Tô Bình Nam vẫn bình tĩnh: “Hắn hỏi ta ba vấn đề, ta trả lời một vấn đề. Sau đó hắn đưa cho ta cái bật lửa rồi đi, ngay cả giận cũng không giận. Người này xem như đã bị phế rồi.”
“Được làm vua, thua làm được.”
Tô Bình Nam đưa ra một tổng kết. Về phần ngày đó hai người nói gì, hắn vĩnh viễn không nhắc lại. Hồ Quốc Khôn cũng đã rời khỏi nhân thế, rất nhiều chuyện chú định sẽ trở thành bí mật vĩnh viễn.