Thôi Ký Hiền là một người nổi tiếng trong giới hải quan, một người đàn ông trung niên với mái tóc bù xù, nước da già nua và cái bụng bia.
Cựu Chính (cách gọi ngày xuân của Bổng Tử quốc) càng lúc càng gần, nhưng hắn lại mặt ủ mày chau trong phòng làm việc của hải quan Busan.
Không có gì khác.
Ba đứa trẻ đi học cùng một lúc khiến cho áp lực kinh tế mà hắn phải gánh vác lớn đến kinh người.
Trời tối đen, ngoại trừ ngọn đèn nhỏ trên mặt biển, toàn bộ bến tàu đều im lặng.
Uống hết hai chai rượu vẫn chưa thấy buồn ngủ, Thôi Ký Hiền đang trực cứ hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Gần đây trong đơn vị đã lan truyền thông tin một số người sẽ bị sa thải, nguyên nhân được cho là cấp trên rất bất bình với một số hành vi của hải quan. Những người chịu trách nhiệm chính đã quyết định đẩy một hoặc hai người không may mắn ra ngoài để đối phó với sự việc.
Tất cả mọi người đều là cá mè một lứa, tay chân của ai cũng không sạch sẽ. Cho nên sự việc chỉ giải quyết cho có lệ, cũng không truy cứu quá nặng, chỉ cắt chức là xong.
Lợi ích ở nơi này rất lớn, tất cả mọi người đều không muốn chủ động từ bỏ, khiến cho người phụ trách cảm thấy khó xử.
Cấp trên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đề xuất một giải pháp có vẻ công bằng nhưng lại vô cùng vô lý sau nhiều cuộc thảo luận.
Ai ít con thì sa thải người đó.
Lần này khiến cho Thôi Ký Hiền vốn bình chân như vại phải hoảng hốt. Hắn cho rằng dựa vào cách làm việc khéo léo của mình thường ngày, làm sao cũng không đến phiên mình, nhưng vạn lần không nghĩ đến hắn lại thua về số con.
Trong lúc hắn đang đốt điếu thứ ba, ánh sáng chói mắt đột nhiên sáng lên. Phòng trực ban mờ tối được chiếu sáng, khiến cho Thôi Ký Hiền đang bực bội phải giận tím mặt.
Giờ này sẽ không có đại nhân vật nào đến. Hắn biết rất rõ điều này.
“Mẹ kiếp.”
Nam nhân hùng hổ đẩy cửa phòng ra. Cảnh tượng trước mắt khiến cho hắn nuốt xuống mấy lời định mắng chửi xuống bụng.
Hơn mười chiếc ô tô màu đen lặng lẽ xếp hành hình chữ nhất đậu sát bến tàu. Những nam nhân mặc vest màu đen nghiêm túc đứng hai bên hàng xe.
“Ngươi, các ngươi muốn làm gì?”
Thôi Ký Hiền ngoài mạnh trong yếu kêu lên, nhưng cái giọng khàn khàn đã phản bội tâm trạng của hắn lúc này.
“Ngươi là Thôi Ký Hiền?”
Một nam nhân mặc vest đen cung kính mở cửa xe. Một nam nhân trẻ tuổi khác bước xuống, đánh giá Thôi Ký Hiền vài lần rồi hỏi hắn bằng tiếng Khánh Châu.
“Là ta.”
Thôi Ký Hiền nuốt một ngụm nước miếng nhưng trong lòng yên tâm hơn không ít. Hắn là người Khánh Châu, hơn nữa còn là trực hệ Thôi gia. Điều này ít nhiều gì cũng tiếp thêm cho hắn chút sức mạnh.
Nam nhân trẻ tuổi kia bước đến, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thôi Ký Hiền, một lúc lâu sau mới hỏi tiếp: “Ngươi chính là đời thứ ba mươi bảy có lót chữ Hiền của thế hệ trung liệt ở Khánh Châu do nhà nước phong tặng đúng không?”
“Đúng vậy.”
Mặc dù trong lòng cảm thấy rất sợ hãi nhưng Thôi Ký Hiền vẫn thành thật trả lời. Hắn hoàn toàn không cách nào chống chế. Đã nhiều năm như vậy, hắn lại giỏi nghiên cứu, đã sớm rêu rao gia tộc của mình ra bên ngoài, ai ai cũng biết.
“Tiền bối, chào ngươi.”
Chuyện khiến cho Thôi Ký Hiền mở rộng tầm mắt đã phát sinh. Nam nhân trẻ tuổi kia cung kính cúi đầu với hắn rồi mới lên tiếng: “Ta là Thôi Đấu Hạo, đời thứ ba mươi bảy có lót chữ Hạo của Thôi gia Khánh Châu.”
“Phù.”
Mặc dù người đến khí thế kinh người, nhưng người vốn xem Thôi gia là vinh quang suốt đời như Thôi Ký Hiền lập tức thả lỏng. Hắn vừa lẩm bẩm vừa vỗ ngực.
“Tiểu tử, tại sao không nói sớm? Ngươi thiếu chút nữa hù chết ta. Mấy đám tiểu bối bây giờ một chút lễ phép cũng không có sao?”
Quách Quang Diệu hơi thay đổi sắc mặt. Hắn biết tầm quan trọng của người này, cho nên hắn đành nén lại lửa giận trong lòng, tiếp tục khom người: “Mấy ngày trước ta mới biết chỗ làm việc của tiền bối, cho nên ta đã đến đây thăm.”
“Tiểu tử, ngươi nên quỳ xuống mới đúng.”
Gió lạnh cộng với rượu khiến cho lá gan của Thôi Ký Hiền to lên: “Ngay cả ba của ngươi gặp ta cũng phải quỳ xuống dập đầu. Luận bối phận, ta là tổ gia gia của ngươi. Đúng là một tên gia hỏa không biết lễ phép.”
Quách Quang Diệu lạnh lùng nhìn đối phương. Hắn bắt đầu có chút hoài nghi đánh giá của Vạn Thu Sinh đối với người này. Hắn không tài nào một tên gia hỏa không biết tình thế lại là nhân vật mấu chốt xâu chuỗi hành động của mình ở Khánh Châu.
“Làm cho hắn tỉnh táo lại một chút.”
Ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trong không khí, Quách Quang Diệu lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng.
Hai cú đấm, hai cái tát, sau đó một họng súng đen ngòm chỉ vào trán khiến cho Thôi Ký Hiền chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.
“Tiền bối, bây giờ chúng ta có thể trò chuyện được rồi chứ?”
Quách Quang Diệu cúi người xuống, nhìn Thôi Ký Hiền tê liệt trên mặt đất: “Chúng ta kiếm chỗ nào cùng nhau uống chén rượu nhé?”
“Nhưng ta còn đang làm việc.”
Lúc này, Thôi Ký Hiền không còn tư thái của tiền bối gì cả, chỉ vào phòng trực ban nói.
“Một gia hỏa sắp bị đuổi thì cần chi phải đi làm nữa.”
Quách Quang Diệu lắc đầu: “Có muốn phát tài hay không?”
“Muốn.”
Thôi Ký Hiền trả lời rất nhanh.
“Lên xe.”
Quách Quang Diệu mỉm cười.
Nơi uống rượu rất bình thường, chỉ là một quán nhỏ ven đường. Nhìn thấy nhiều xe như vậy, chủ tiệm run rẩy do dự cả nửa ngày mới ra mở cửa tiệm.
Nửa bình rượu vào bụng, lá gan của Thôi Ký Hiền lại lớn lên. Tuy nhiên, lần này hắn tốt xấu cũng ghi nhớ những gì mình gặp vừa nãy, cho nên hắn không dám bày ra dáng vẻ trưởng bối nữa.
“Giám đốc Thôi, ta mời ngươi một chén. Ngươi tìm ta rốt cuộc muốn nói chuyện gì?”
Thôi Ký Hiền giơ ly rượu lên, ánh mắt có chút mơ hồ.
Quách Quang Diệu không thích rượu trắng của đám lưu manh. Hắn luôn cảm thấy loại rượu này chẳng có mùi vị gì cả, nhưng vẫn cụng ly với đối phương một cái, rồi ngửa đầu ra sau uống cạn.