“Ta nghe nói bản gia phả duy nhất của Thôi gia nằm trong tay ngươi?”
Đặt ly rượu xuống, Quách Quang Diệu hỏi.
“Đúng vậy.”
Giống như bị cào phải chỗ ngứa, gương mặt Thôi Ký Hiền trở nên rạng rỡ. Hắn đứng dậy, vung tay nói lớn: “Ba của ta đã từng là một đại nhân vật. Hắn luôn có mộng tưởng giúp Thôi gia chúng ta khôi phục lại sự cường thịnh năm đó. Cho nên, sau khi thất bại trên chính trường, hắn đã dùng số tiền còn lại mua hết gia phả còn lưu lạc bên ngoài, đồng thời chỉnh sửa lại nó.”
“Có biết vì sao bây giờ ta lại chật vật như vậy không, tiểu tử?”
Nói đến gia phả, Thôi Ký Hiền quên đi việc bị đánh vừa nãy, sắc mặt đỏ bừng có chút tức giận nói với Quách Quang Diệu: “Hiện tại, trung liệt công Thôi gia có rất nhiều đại nhân vật vừa có tiền vừa có thế lực giống như ngươi, nhưng bọn hắn đã quên mất di huấn tổ tông lưu lại. Đó chính là đoàn kết.”
“Nói tiếp đi.”
Quách Quang Diệu không hề tức giận. Hắn đưa tay ra hiệu ngăn cản đám đàn em của mình đang đứng lên vì đối phương không dùng kính ngữ, đồng thời ra hiệu cho đối phương nói tiếp.
Khi say rượu tâm sẽ loạn, khi đó con người có khả năng nói thật nhất. Mặc dù Vạn Thu Sinh đã phân tích rất nhiều, nhưng có nhiều thứ cần phải quan sát mới có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Đoàn kết giống như bàn tay.”
Thôi Ký Hiền đưa tay phải của mình ra, năm ngón tay tách ra.
“Đây là cục trưởng Thôi của cục Chiến lược Seoul, cục trưởng Thôi của cục Tuyên truyền, cục trưởng Thôi của cục Cảnh sát, còn có cục trưởng Thôi của cục Quân nhu, và Thôi Vĩnh Hiền của ban thư ký Thanh Thạch…”
Khi nhắc đến một cái tên, Thôi Ký Hiền sẽ gập một ngón tay của mình lại. Nói xong lời cuối, hắn dùng sức đấm thật mạnh xuống mặt bàn. Tiếng vang rất lớn khiến cho rượu thịt trên bàn biến thành một mớ hỗn độn.
“Đoàn kết thì mới có sức mạnh, xã hội này mới bị chúng ta làm cho chấn động giống như cái bàn này.”
Thôi Ký Hiền phát tiết xong mới hoảng hốt nhận ra, mặc dù trước mặt mình là một hậu bối cùng huyết thống, nhưng hắn chẳng phải loại người thiện lương, sắc mặt không khỏi trắng bệch.
“Thất lễ rồi.”
Thôi Ký Hiền lập tức đứng dậy, dự định nói lời xin lỗi nhưng lại bị Quách Quang Diệu kéo lại.
“Dù sao ngươi cũng là tiền bối của ta, không cần đâu.”
Quách Quang Diệu ra hiệu chủ quán thu dọn đồ thừa trên bàn, dọn lại bàn mới, ấn Thôi Ký Hiền đang khẩn trương ngồi xuống, sau đó thấp giọng nói.
“Ta nghe nói ngươi đã tìm tới rất nhiều đại nhân vật, nhưng tất cả đều không có kết quả.”
“Đúng vậy.”
Thôi Ký Hiền chán nản gật đầu. Hắn cũng không cảm thấy kỳ quái vì sao đối phương lại biết việc này, bởi vì hắn là loại người luồn cúi có tiếng ở hải quan, rất nhiều người đều dùng chuyện này để giễu cợt hắn.
“Có biết tại sao không?”
Khóe miệng Quách Quang Diệu nhếch lên nụ cười chế nhạo.
“Bọn hắn đã quên đi vinh quang đã từng thuộc về Thôi gia.”
Thôi Ký Hiền trả lời.
“Sai, là bởi vì ngươi không mang lại lợi ích cho bọn hắn.”
Quách Quang Diệu lắc đầu: “Cho nên ngươi thất bại.”
“Rốt cuộc ngươi có ý gì?”
Thôi Ký Hiền mờ mịt hỏi.
“Ta có thân phận của ta bây giờ.”
Nói xong, Quách Quang Diệu đưa cho Thôi Ký Hiền danh thiếp của mình.
Hàng loạt chức danh như giám đốc điều hành của tập đoàn Kim Môn, người phụ trách vốn của tập đoàn Cẩm Tú… khiến cho Thôi Ký Hiền phải há to miệng.
Hắn đương nhiên biết rõ tập đoàn Kim Môn.
Hải quan bến tàu ngư long hỗn tạp, đen trắng trộn lẫn. Một người không có đầu óc thì làm sao có thể lăn lộn. Làm sao mà hắn không biết tập đoàn nổi tiếng nhất Busan gần đây, cũng là tập đoàn có thế lực lớn nhất chứ. Tuy nhiên, cái tên Cẩm Tú khiến hắn cảm thấy khó hiểu.
“Thuộc tập đoàn tư bản phố Wall.”
Quách Quang Diệu nhìn ra được nghi hoặc của Thôi Ký Hiền, mỉm cười giải thích một câu: “Một đại nhân vật chân chính.”
Thái độ của Thôi Ký Hiền cực kỳ chăm chú. Đừng nhìn Thôi Ký Hiền lăn lộn chẳng ra sao cả, nhưng cái nhìn của hắn về một số chuyện cực kỳ thấu triệt. Hắn nói: “Trong quốc gia khốn kiếp này, tài phiệt nắm trong tay hết thảy. Nhân dân và chính trị gia chẳng qua chỉ là chó của tài phiệt, mà tài phiệt lại là chó của phố Wall.”
“Câu trả lời rất chính xác.”
Quách Quang Diệu khá thích tính cách ngay thẳng của Thôi Ký Hiền: “Ngươi có muốn biết vì sao ta tìm ngươi hay không?”
“Muốn.”
Thôi Ký Hiền thành thật trả lời. Thân phận của đối phương không cùng đẳng cấp với hắn, điều này khiến cho hắn cảm thấy rất hiếu kỳ.
“Chỉnh hợp Thôi gia.”
Câu nói này đã hoàn toàn đốt lên ngọn lửa trong lòng Thôi Ký Hiền. Hắn run rẩy hỏi:
“Ta có thể giúp ngươi làm gì?”
“Ngươi có địa vị hợp pháp trên danh nghĩa và ta có thể cung cấp cho bọn hắn những lợi ích mà bọn hắn muốn. Chúng ta hợp tác, đó là lý do tại sao ta đến tìm ngươi.”
Thôi Ký Hiền kích động đến toàn thân run rẩy. Hắn nhìn Thôi Đấu Hạo, sau đó cúi người xuống thật sâu.
Ban đêm Busan rất yên tĩnh. Bầu trời trống rỗng, ngay cả một vì sao cũng không nhìn thấy. Rất nhiều người đều đang tiến vào giấc mơ của mình. Không ai biết, trong màn đêm sâu thẳm này, sau khi chỉnh hợp và khống chế cổ phần tập đoàn Kim Môn, tập đoàn Cẩm Tú đã chính thức lộ ra răng nanh của mình với quốc gia này.
“Ta muốn Cao Ly trở thành hậu hoa viên của Cẩm Tú.”
Đây là lời nói của Tô Bình Nam khi tiễn Quách Quang Diệu rời đi. Quách Quang Diệu tin chắc vào điều đó.