Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 929 - Chương 929: Như Cá Gặp Nước

Chương 929: Như cá gặp nước Chương 929: Như cá gặp nước

Có một số người phát huy được năng lực đáng kinh ngạc của mình khi bọn hắn ở đúng vị trí dành cho bản thân.

Thôi Ký Hiền chính là một ví dụ điển hình.

Hắn tham tài, nhát gan, nhiều lúc lại hồ ngôn loạn ngữ khi say rượu. Mặc dù hắn luồn cúi rất giỏi nhưng địa vị ở hải quan lại không cao.

Sau khi hắn từ chức, có tiền tài của Quách Quang Diệu ủng hộ, chỉ có một từ có thể hình dung nam nhân này.

Như cá gặp nước.

Đối tượng đầu tiên mà Thôi Ký Hiền lôi kéo là Thôi Trực Vạn, thành viên nổi tiếng của hệ thống thanh tra, Phó trưởng phòng chiến lược.

Lựa chọn Phó trưởng phòng Thôi là vì tình huống gần đây của Phác Thái Nhật rất khó khăn. Khi Quách Quang Diệu xin chỉ thị của Tô Bình Nam nghĩ cách tiếp cận Hàn Cường Thực, Tô Bình Nam đã từ chối.

“Người này quá cường thế, sẽ không cam lòng làm chó. Bây giờ chúng ta không khống chế được hắn.”

“Ta hiểu rồi, nhưng thế lực của chúng ta trong hệ thống giám sát rất yếu. Phác Thái Nhật lại đang gặp khó khăn.”

Quách Quang Diệu trả lời.

“Ngươi đã từng nghe chuyện đầu cơ kiếm lợi từ chuyện cũ chưa?”

Trong giọng nói của Tô Bình Nam ẩn chứa sự tự tin: “Chúng ta là Cẩm Tú, hơn nữa hắn dính líu với chúng ta rất sâu, chúng ta nhất định phải nâng đỡ hắn.”

Phác Thái Nhật đã lựa chọn Cẩm Tú, tất nhiên đã đắc tội với Hàn Cường Thực của cục Chiến lược 3. Là nhân tuyển có khả năng tiếp nhận vị trí Cục trưởng nhất, phong cách làm việc của Hàn Cường Thực có thể nói là cực kỳ mạnh mẽ.

Hắn đã ném văn kiện đề bạt Phác Thái Nhật được báo chí truyền thông tuyên truyền thành sứ giả chính nghĩa vào nhà vệ sinh mà không thèm có bất kỳ một lý do nào. Đối với một số ý kiến phản đối, hắn nhẹ nhàng tung ra một sự kiện nóng thu hút ánh mắt của dân chúng, thành công di chuyển sự chú ý của mọi người.

“Dập đầu nhận sai hoặc biến ra khỏi hệ thống giám sát.”

Đây là nội dung được truyền đạt trong cuộc điện thoại từ đàn anh năm xưa của Phác Thái Nhật, phát huy sự cường ngạnh và bá đạo của Hàn Cường Thực vô cùng tinh tế.

“Đây là thanh tra Phác.”

“Đây là trưởng bối của ta, thế hệ lót chữ Hiền trong gia tộc.”

Tại tầng cao nhất của ngôi nhà mười lăm tầng trong khu Hải Vân Đài của Busan, bên trong căn phòng trống rỗng còn chưa cải tạo xong, Quách Quang Diệu mỉm cười giới thiệu hai người.

Thanh danh của trung công liệt phái quả nhiên vang dội. Thái độ của Phác Thái Nhật đối với Thôi Ký Hiền lập tức trở nên cung kính hơn nhiều.

“Đây là tòa nhà mà Kim Môn vừa mới thu mua. Sau này nó sẽ là tòa nhà Kim Môn. Khu đất xung quanh đã được hoàn thành thủ tục bảy tám phần khi hội trưởng Thạch vẫn còn tại chức. Về sau, nơi này sẽ là khu vực kinh doanh phồn hoa nhất của Busan.”

Bắt chước dáng vẻ của Tô Bình Nam, Quách Quang Diệu nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ, ung dung nói: “Bước chân hiện tại của chúng ta là thành lập một câu lạc bộ tư nhân chuyên phục vụ cho bạn bè của tập đoàn Kim Môn. Ba tháng sau, các ngươi sẽ biết được cuộc sống của đế vương là gì.”

Quách Quang Diệu không nói láo.

Quyền lực, tiền tài, sắc đẹp và sợ hãi chính là thủ đoạn khống chế người tuyệt nhất. Chế tạo một phe phái tiêu tiền thuộc về Cẩm Tú có thể thu phục và kiểm soát những người này ở mức độ lớn nhất.

Cho nên, câu lạc bộ tư nhân này bắt buộc phải thành lập.

Nghe thấy tin tức này, thái độ của hai người kia khác nhau một trời một vực. Thôi Ký Hiền không che giấu được sự kích động và chấn kinh của mình, còn cảm xúc của Phác Thái Nhật rõ ràng trầm ổn hơn rất nhiều.

Ra hiệu người bên dưới rót cho hai người một ly Whisky, Quách Quang Diệu lắc lư ly rượu, nghe âm thanh trong trẻo của đá chạm với thủy tinh vang lên, hắn nghiêm túc nói.

“Phác tiên sinh, thu mua lần này làm phiền ngươi rồi. Đương nhiên, quy củ cũ, ngươi vẫn sẽ thu được hai phần trăm số tiền thu được.”

Hai thế lực đen bị tiêu diệt cùng với sự ra đi của một đại gia bất động sản đều có bóng dáng của thanh tra Phác.

Sau khi nói xong, Quách Quang Diệu và Phác Thái Nhật cụng ly với nhau một cái rồi một hơi cạn sạch.

“Đây là điều ta phải làm."

Giọng điệu của Phác Thái Nhật vô cùng cung kính: “Huống chi, ta cũng không thể gắn bó lâu dài với hệ thống giám sát. Có thêm một phần tiền dưỡng lão là điều cần thiết đối với ta."

“Ta muốn nghe lời nói thật.”

Mặt Quách Quang Diệu lập tức lạnh xuống: “Phác tiên sinh, gần đây ngươi tiến hành rất nhiều hoạt động quan hệ với bên trên. Bây giờ ngươi nói với ta những lời này là có ý gì?”

Mồ hôi lạnh lập tức xuất hiện trên trán Phác Thái Nhật. Hắn chỉ theo thói quen thận trọng một chút, muốn mượn tập đoàn Kim Môn bình định chút chướng ngại, không ngờ nam nhân trẻ tuổi kia lại cường ngạnh như vậy.

“Ta chỉ muốn thế lực sau lưng ngươi hỗ trợ mà thôi. Thật xin lỗi.”

Phác Thái Nhật khom người.

Tình huống này khiến cho Thôi Ký Hiền bên cạnh vừa kinh ngạc, đồng thời cảm nhận được hơi lạnh. Hắn còn chưa thoát khỏi thân phận của một viên chức nhỏ, trong lòng vẫn còn e ngại đối với thanh tra.

“Một lần cuối cùng.”

Quách Quang Diệu thu hồi ánh mắt nhìn Phác Thái Nhật: “Lần sau ta sẽ không khách sáo như vậy.”

“Ta hiểu rồi.”

Phác Thái Nhật như được đại xá. Hắn biết tiền đồ và nhược điểm của mình đều nằm trong tay đối phương, cộng thêm lợi nhuận phong phú khiến cho hắn không dám có chút ý khác.

“Đây chính là mục đích gặp mặt của chúng ta hôm nay.”

Quách Quang Diệu tiếp tục nói: “Thôi tiền bối là dòng chính trung công liệt phái Thôi gia Khánh Châu, hắn có thể giúp ngươi.”

Phác Thái Nhật lập tức chấn động tinh thần.

“Ta có quan hệ thân thích với vị đại nhân có lót chữ Vạn.” Thôi Ký Hiền thận trọng chen vào. Bây giờ, trong lòng hắn tràn ngập sự sợ hãi đối với hậu bối của mình, tất nhiên không dám vỗ ngực cam đoan.

“Rất đơn giản.”

Giọng điệu của Quách Quang Diệu chỉ toàn là sự mỉa mai: “Vị tiền bối của ta rất thích tiền, vô cùng thích tiền, nhưng gần đây hắn mất rất nhiều tiền cho thị trường chứng khoán.”

Bình Luận (0)
Comment