Sau một ngày, Thôi Ký Hiền gõ cửa nhà người cùng thế hệ với mình.
Vạn Thu Sinh phân tích không sai.
Danh tiếng của gia tộc Thôi gia thịnh vượng một thời giúp cho Thôi Ký Hiền mở ra cục diện rất nhẹ nhàng. Mặc dù rất kinh ngạc, nhưng Thôi Trực Vạn vẫn mở tiệc chiêu đãi người chú trên huyết thống này của mình.
Bên trong bữa tiệc, hai bên ôn chuyện về lịch sử huy hoàng của gia tộc trong nửa tiếng. Thấy thời cơ đã chín muồi, Thôi Ký Hiền đẩy một chiếc hộp được đóng gói cực kỳ đẹp mắt đến trước mặt Thôi Trực Vạn.
Một con cóc vàng cõng đồng tiền khiến cho Thôi Trực Vạn luôn nghiêm túc lần đầu tiên nở nụ cười.
Sau đó, hết thảy dường như đều thuận lý thành chương.
Ba ngày sau, thông báo thăng chức của Phác Thái Nhật bị giữ rất lâu cuối cùng cũng đã truyền xuống.
Trưởng phòng tham mưu số 3 phòng giám sát Busan.
Cùng ngày, Hàn Cường Thực đập vỡ bình hoa yêu thích trong phòng của hắn.
“Ta muốn gặp hắn, dẫn ta đến câu lạc bộ.”
Hàn Cường Thực đốt điếu thuốc lá, ánh mắt chỉ toàn là sự tàn ác.
…
Hệ thống giám sát Cao Ly vẫn luôn lưu truyền một câu nói.
Có hai loại thanh tra viên.
Một loại làm việc mười tiếng một ngày, xử lý gần ba mươi vụ án liên quan đến say rượu, không giấy tờ, gây chuyện bỏ trốn và bạo lực gia đình…
Loại thanh tra này bình thường nhất, cũng là nhiều nhất, ước tính chín mươi phần trăm trong tổng số thanh tra. Đa phần bọn hắn đều tăng ca vào cuối tuần. Ngoài danh hiệu hào nhoáng ra thì bọn hắn thực chất là những người làm công ăn lương.
Loại thứ hai mới là kẻ nắm quyền có quyền lực thật sự.
Bọn hắn nắm giữ bí mật không muốn cho ai biết, là tay trái tay phải cho các đại tài phiệt, hoặc thuộc hàng ngũ của những chính trị gia đỉnh cấp, là một lực lượng mà bất cứ kẻ nào cũng phải tôn kính. Theo quan điểm hiện tại của Phác Thái Nhật, với sự hỗ trợ của Thôi Đấu Hạo và tập đoàn Kim Môn, hắn đang đi đến con đường của loại thanh tra thứ hai.
Hàn Cường Thực chính là cáo già trong loại thứ hai.
Nhận được điện thoại của học trưởng trong trường, sắc mặt Phác Thái Nhật tái nhợt.
Hàn Cường Thực có danh tiếng lớn, lại là nhân tuyển cho vị trí Bộ trưởng. Người kiếm cơm dưới tay hắn làm sao có thể không sợ chứ.
Ngẩn ra mấy phút, khi học trưởng còn đang trên đường, Phác Thái Nhật bắt đầu gọi điện thoại cho Thôi Đấu Hạo.
“Yên tâm đi.”
Quách Quang Diệu cười lạnh: “Hắn không nắm được nhược điểm của ngươi, hiện tại trên quan trường cũng không ai động được vào ngươi. Nếu luận về giở trò, hạ độc thủ, chúng ta không sợ bất cứ kẻ nào.”
…
Học trưởng lái xe, sắc mặt âm trầm.
Hắn đi theo Hàn Cường Thực đã một khoảng thời gian, có thể nói mọi việc đều thuận lợi, không ngờ vào thời điểm mười phần chắc chín, hắn lại mất mặt vì một đứa đàn em, tất nhiên trong lòng cảm thấy không thoải mái. Tuy nhiên, lão đại muốn hắn đón người, hắn chỉ có thể làm theo. Trong lòng buồn bực, hắn không phát hiện thời khắc hắn rời khỏi Busan đã có hai chiếc xe con màu đen lặng lẽ đi theo.
Phác Thái Nhật nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, sắc mặt bình tĩnh hơn rất nhiều.
Địa điểm gặp mặt là tầng cao nhất khách sạn Đế Quốc.
Khi còn học ở Seoul, Phác Thái Nhật đã đi ngang qua tòa nhà nguy nga, tràn đầy quyền lực này vô số lần, nhưng hắn chưa từng đặt chân bước vào lần nào cả.
Lúc đó, hắn đã từng có một suy nghĩ, có một ngày hắn sẽ ngắm cảnh đêm tuyệt đẹp của Seoul ở nơi này, nhưng không ngờ điều đó lại trở thành hiện thực trong tình huống như vậy.
Thang máy là loại thang máy ngắm cảnh mang hơi hướng công nghệ của thời đại này, mặt kính sáng và trong suốt giúp người đi thang máy có thể nhìn bao quát toàn bộ thành phố Seoul.
Trong thang máy là một bầu không khí yên lặng.
“Ngươi khiến cho ta cảm thấy rất khó chịu.”
Mấy giây sau, học trưởng lên tiếng: “Phó cục trưởng Hàn rất tức giận, nhưng hắn chịu gặp ngươi chứng tỏ vẫn còn cơ hội. Lựa chọn như thế nào là do ngươi.”
Cửa thang máy mở ra, một nữ nhân mặc áo trắng và váy ngắn đen lập tức dang rộng vòng tay nhiệt tình tiến lên chào đón, đồng thời hét lên cuồng nhiệt bằng chất giọng nũng nịu đặc trưng của nữ nhân.
“Thanh tra, ta chờ ngươi rất lâu rồi.”
Học trưởng lập tức thay đổi thái độ nghiêm túc cứng nhắc, mỉm cười vỗ vào thắt lưng đối phương: “Hôm nay không cần ngươi sắp xếp, có chuyện đứng đắn cần bàn.”
Kỹ thuật diễn xuất của nữ nhân không tệ, gương mặt lưu luyến giúp hai người mở cánh cửa cực kỳ tráng lệ.
Tiếng nhạc ầm ĩ lọt vào tai Phác Thái Nhật. Hắn kinh ngạc đi theo đối phương bước vào.
Bên trong hoàn toàn không phải bầu không khí nghiêm túc mà hắn đã nghĩ. Dưới ánh đèn mờ ảo, vô số tuấn nam mỹ nữ đi qua đi lại, thậm chí còn có mấy cặp đã hoàn toàn thả lỏng bản thân.
Mùi rượu và mùi cơ thể nữ nhân khiến cho Phác Thái Nhật nhất thời có chút phản ứng không kịp.
“Đừng lo lắng.”
Khóe miệng học trưởng nhếch lên nụ cười trào phúng: “Đây mới là cuộc sống mà một thanh tra nên có.”
“Vị này là chuyên gia Ngô, khóa 94, là hậu bối của ngươi, nhưng đoán chừng ngươi cũng đã nghe tên ba của hắn, chính là chuyên viên Ngô đại danh đỉnh đỉnh.”
Học trưởng rõ ràng rất quen thuộc nơi này. Đầu tiên, hắn chào hỏi một thanh niên đang đứng trêu chọc một nữ nhân vóc người cao gầy, sau đó giới thiệu thân phận, bối cảnh của đối phương.
“Đây là giám đốc Lương…”
“Ngươi cũng biết Nhật báo Đế Quốc đúng không. Đây là phóng viên thủ tịch Bạch của phòng Chính trị của bọn hắn. Miệng mồm tên này cũng háo sắc lắm.”
“Đây là đối tác của chúng ta, cũng là luật sư từ công ty luật BG lớn nhất Hạ quốc, luật sư Thường.”
Ba mươi bước ngắn ngủi chưa đầy hai mươi mét, thân phận của những người mà học trưởng giới thiệu đều khiến cho Phác Thái Nhật phải kinh hãi.
Vòng quan hệ.
Cái từ này một lần nữa hiện lên trong đầu hắn. Đây chính là vòng quan hệ mà hắn tha thiết mơ ước được trộn lẫn vào.
Hắn hiểu ý của học trưởng là gì. Đối phương cũng không phải có lòng tốt muốn giúp hắn mở rộng nhân mạch. Đây chẳng qua chỉ là muốn tạo áp lực càng lớn cho hắn mà thôi.
Tuy nhiên học trưởng không biết rằng Phác Thái Nhật nhìn thì rất bình tĩnh, thật ra đã không còn bất kỳ đường lui nào.