“Đúng rồi, ngươi tên gì?”
Khác với thái độ đối với những người kia, học trưởng hỏi thanh niên phụ trách bảo an bên cạnh bằng giọng điệu lãnh đạm hơn rất nhiều.
“Thôi Hạo Thắng.”
Thanh niên cung kính khom người: “Thanh tra tiên sinh, xin chào ngươi.”
“Được rồi, được rồi.”
Học trưởng không kiên nhẫn khoát tay, sau đó quay sang mỉm cười với Phác Thái Nhật: “Giới thiệu nhiều quá nên có chút hoa mắt. Ngươi không cần nhớ kỹ hắn đâu, hắn chỉ làm việc vặt ở đây thôi.”
Phác Thái Nhật thản nhiên ồ một tiếng. Hắn xuất thân lưu manh, tất nhiên có thể ngửi được mùi vị cay độc trên người thanh niên kia, đồng thời cảm thấy lựa chọn của mình thật may mắn.
Nếu không có những năm tháng cố gắng đó, ngay cả cơ hội bị quát lớn hắn cũng không có.
…
Hàn Cường Thực xứng đáng là một đại nhân vật trong toàn bộ câu lạc bộ. Bắt đầu từ lúc Phác Thái Nhật bước vào, ánh mắt của hắn vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm người trẻ tuổi dám làm trái ý muốn của mình.
Phác Thái Nhật đứng trước mặt Hàn Cường Thực, khom người: “Hàn tiền bối, vất vả rồi, ta là Phác…”
Hắn còn chưa nói xong, Hàn Cường Thực đã lạnh lùng lên tiếng: “Tiểu tử, ta cho phép ngươi nói chuyện sao?”
Nam nhân từ trên ghế salon đứng dậy, khí thế kinh người, ánh mắt nhìn thẳng Phác Thái Nhật: “Trả lời vấn đề của ta, ta cho phép ngươi nói chuyện với ta sao?”
“Không có.”
Phác Thái Nhật nuốt nước miếng, lắp bắp trả lời.
Một khắc sau, một cái tát giáng xuống mặt hắn, sức mạnh hơi lớn khiến cho Phác Thái Nhật hơi lảo đảo.
“Quỳ xuống mà nói, hoặc biến ra khỏi hệ thống giám sát làm một luật sư ly hôn, ngươi chọn đi.”
Ánh mắt Hàn Cường Thực sắc bén như đao.
…
“Ta bị một cái tát thay đổi vận mệnh.”
Đây là những gì bộ trưởng Phác đã nói trong một cuộc phỏng vấn tại buổi ký tặng sách trong tương lai.
“Bắt đầu từ một khắc đó, ta thề phải mang đến chính nghĩa chưa từng có cho quốc gia này.”
Phác Thái Nhật mặc vest, đi giày da, đeo chiếc Patek Philippe phiên bản giới hạn trên cổ tay, trông rất nghiêm túc.
…
Bầu không khí trong câu lạc bộ hoàn toàn bị đóng băng sau cái tát giòn giã. Tất cả mọi người đều im lặng, ánh mắt nhìn chằm chằm sắc mặt không thay đổi của Phác Thái Nhật, chờ hắn lựa chọn.
“Làm sao?”
Hàn Cường Thực nhe răng cười: “Không bỏ xuống được lòng tự trọng nên có chút ý kiến à? Hay là không phục?”
“Nói thật, tiểu tử ngươi đúng là có chút vốn liếng để kiêu ngạo.”
Hắn vỗ vai Phác Thái Nhật: “Năm nay ngươi cũng ba mươi tuổi rồi đúng không? Không tệ. Ta biết ngươi có một người ba côn đồ, còn có một đứa em gái tham tiền, gia cảnh rất bình thường.”
Phác Thái Nhật cúi thấp đầu, biểu cảm không bộc lộ suy nghĩ.
“Lăn lộn lên chức trưởng phòng thứ ba, ở cái tuổi này xác thực rất khó có được. Thôi Trực Vạn chắc thu không ít tiền của ngươi nhỉ. Ta cảm thấy rất kỳ lạ, nếu ngươi vì tín niệm chính nghĩa mà từ chối ta, vậy ngươi nói cho ta biết ngươi làm sao có được số tiền đó?”
Nam nhân nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm Phác Thái Nhật. Nếu đối phương lộ ra nhược điểm, hôm nay hắn sẽ cho người trẻ tuổi kia biết được kết quả đắc tội mình như thế nào.
“Ta cứu được một người trẻ tuổi của Thôi gia Khánh Châu. Hắn là cháu của Phó trưởng phòng Thôi.”
Phác Thái Nhật trả lời rất lưu loát. Tâm trạng của hắn không phải căng thẳng mà là chấn kinh.
Không phải hắn căng thẳng khi đối mặt với Hàn Cường Thực khí thế bức người, mà bởi vì người Hạ quốc tên Vạn Thu Sinh vẫn luôn đi theo sau lưng Thôi Đấu Hạo.
…
“Ta đã điều tra phong cách làm việc của Hàn Cường Thực. Hắn nhất định sẽ ép hỏi ngươi vì sao ngươi lại được Phó trưởng phòng cục chiến lược 1 coi trọng. Đây là cửa ải mà ngươi nhất định phải vượt qua.”
“Phó trưởng phòng Thôi thích tiền, chuyện này ai cũng biết. Nhưng với gia cảnh và thu nhập từ công việc hiện tại của ngươi, người ta biết rõ ngươi không thể nào cung cấp đủ cho hắn được đâu.”
Vạn Thu Sinh nheo mắt: “Một khi Hàn Cường Thực bắt được nhược điểm của ngươi, hắn rất có thể sẽ trực tiếp hạ tử thủ. Cho nên ta đã chuẩn bị một cái cớ hoàn mỹ.”
“Ngươi hãy nói ngươi cứu mạng cháu của hắn.”
“Cháu hắn?”
Phác Thái Nhật nghi ngờ hỏi. Quách Quang Diệu ở bên cạnh trả lời: “Chính là ta, con cháu mang chữ Hạo của Thôi gia Khánh Châu.”
Quách Quang Diệu rất có lòng tin.
Mặc dù người ra mặt là Thôi Ký Hiền nhưng lôi kéo quan hệ lại là Quách Quang Diệu. Những quan hệ này nhất định phải được kiểm soát chặt chẽ trong tay của mình. Đây chính là tác phong nhất quán của Tô Bình Nam.
Tương tự, có thân phận huyết mạch Thôi gia Khánh Châu, bây giờ Thôi Đấu Hạo đã là khách quen trong nhà của Thôi Trực Vạn. Nhất là, Quách Quang Diệu đã khéo léo chuyển 30% cổ phần của một nhà máy mới mua sang tên vợ của Thôi Trực Vạn, mối quan hệ giữa hai người đã phát triển vượt bậc.
Lời nói dối trong đó cũng sẽ không bị vạch trần.
…
Nghe Phác Thái Nhật trả lời, Hàn Cường Thực sửng sốt một chút, lập tức ném vấn đề này ra sau ót, bắt đầu đi thẳng vào việc chính.
“Ta muốn ngươi quỳ xuống xin lỗi ta, ngươi không nghe ta nói cái gì à?”
“Nghe hiểu.”
Phác Thái Nhật quỳ xuống: “Là ta thất lễ, có gì mong ngươi thứ lỗi.”
Hắn còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy ót thấp xuống. Một chân của Hàn Cường Thực đạp lên đầu hắn. Đối phương không nhanh không chậm móc một chiếc khăn mặt màu trắng từ trong túi vest ra, chậm rãi lau chùi đôi giày.
“Bà chủ Tống Tuệ Mẫn.”
Hàn Cường Thực cười lạnh: “Các ngươi nhất định phải chú ý đến vệ sinh của câu lạc bộ chứ. Giày của ta vừa mới mua lại có bụi rồi.”
Tất cả mọi người cười vang, nhìn Phác Thái Nhật quỳ trên mặt đất im lặng, ánh mắt đều là khinh thường lẫn chế giễu.
Phác Thái Nhật chỉ cảm thấy máu nóng vọt thẳng lên đầu. Đã ba mươi năm qua, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy nhục nhã như thế này.
Chỉ trong nháy mắt, thậm chí Phác Thái Nhật chỉ muốn xoay người vọt lên, sau đó dùng chai rượu whisky đắt đến dọa người trên bàn đập vào đầu đối phương một cách hung hãn.
Hắn rất tin vào thân thủ của mình. Từ nhỏ, hắn đã đánh cho một đám con nít dám động vào hắn tơi bời, ngoại trừ tên gia hỏa tên Thôi Hạo Trực thì không có ai là đối thủ của hắn cả.