Khoảnh khắc đó giống như cả một thế kỷ trôi qua.
Một phút sau, Hàn Cường Thực rút chân lại, giọng điệu tràn đầy sự thưởng thức: “Ngươi có thể nhịn được như vậy, ta xem trọng ngươi.”
Phác Thái Nhật đứng dậy, cung kính nói: “Ngươi gọi ta đến đây có gì dặn dò?”
“Ta muốn nói với ngươi mấy câu.”
Hàn Cường Thực tiếp nhận ly rượu của bà chủ câu lạc bộ Tống Tuệ Mẫn đưa sang, lắc lắc một cái để rượu hòa tan với đá, sau đó uống cạn một hơi. Tiếp theo, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, hắn đập cái ly vào trán Phác Thái Nhật.
Máu màu đỏ sậm thuận theo thái dương của nam nhân chảy xuống, nhưng hắn vẫn không rên một câu.
“Có thể nhẫn là điều kiện đểl thành đại sự.”
Hàn Cường Thực mỉm cười rất vui vẻ: “Nhưng còn có một điều, muốn có quyền lực, ngươi phải vứt bỏ cái gọi là chính nghĩa, còn có lòng tự trọng buồn cười kia nữa.”
“Không đồng ý?”
Hàn Cường Thực nhìn Phác Thái Nhật vẫn giữ yên lặng: “Có thể thi đậu thành thanh tra, ngươi cũng được xem là một người tài hoa. Ngươi hãy nói cho ta biết ai ở đất nước này có thể có được quyền lực mà không từ bỏ lòng kiêu hãnh và chính nghĩa chứ?”
“Có sao?”
Nghe vấn đề hùng hổ dọa người của Hàn Cường Thực, Phác Thái Nhật ngẩng đầu, miệng há ra nhưng không hề phát ra âm thanh nào.
Hắn không thể phản bác.
Từ ba nhà lãnh đạo lớn Kim, Lý và Phác trong mười năm qua, cho đến những nhân vật phong vân khác, bê bối trên người bọn hắn nhiều vô số kể.
“Ngươi nói rất đúng.”
Cuối cùng Phác Thái Nhật cũng lên tiếng. Hắn cầm lấy một ly rượu whisky trên bàn không biết ai đã rót đầy, nâng ly về phía Hàn Cường Thực: “Để cảm ơn ngươi đã chỉ bảo, ta mời ngươi.”
Sau đó, hắn uống một hơi cạn sạch.
Hàn Cường Thực nheo mắt. Hắn không ngờ người trẻ tuổi này lại có thể nhẫn nhịn như thế. Dưới ánh mắt thấp thỏm của tất cả mọi người, hắn mỉm cười giơ ly rượu lên.
Bầu không khí lập tức trở nên náo nhiệt, nhất là học trưởng nhìn mặt gửi lời thậm chí còn dẫn đầu vỗ tay.
“Có muốn đi theo ta không?”
Hàn Cường Thực hỏi vấn đề mà hắn quan tâm nhất, hỏi một câu khiến người chung quanh đều sợ ngây người.
“Ngươi có thể nhẫn, như vậy ngươi có thể làm người nối nghiệp của ta.”
Không ai nghĩ đến Phác Thái Nhật lại từ chối.
“Xin lỗi.”
Phác Thái Nhật khom người: “Ta rất muốn cống hiến sức lực cho ngươi, nhưng ta đã đồng ý với lời mời của Thôi Trực Vạn tiên sinh. Chắc hẳn ngươi sẽ không thích một người không tuân thủ lời hứa chứ?”
“Hãy suy nghĩ cho thật kỹ.”
Sắc mặt Hàn Cường Thực vẫn không chút biểu cảm: “Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi.”
“Xin lỗi.”
Phác Thái Nhật nói xong, toàn trường liền xôn xao.
Tất cả những người có mặt ở đây dùng ánh mắt giống như nhìn đồ ngốc nhìn chằm chằm nam nhân đang sải bước rời đi. Hiện tại, Thôi Trực Vạn đã như nỏ mạnh hết đà, Hàn Cường Thực lại như mặt trời ban trưa. Bọn hắn thật sự không hiểu vì sao hắn lại làm như vậy.
“Phó cục trưởng…”
Học trưởng cúi người: “Có muốn để đám chó hoang kia làm việc hay không?”
“Ngươi điên rồi?”
Hàn Cường Thực tỏ thái độ ghét bỏ: “Sự việc hôm nay phát sinh trước mặt nhiều người như vậy, nếu hắn xảy ra chuyện sẽ rất phiền phức. Ta muốn nhìn xem tên Thôi Trực Vạn kia có thể chèo chống được bao lâu.”
“Nhớ kỹ, đứng sai đội có đôi khi còn thảm hơn so với chết.”
Ánh mắt nam nhân trở nên lạnh lùng: “Có chút đáng tiếc. Đến lúc đó, ta sẽ băm hắn cho chó ăn.”
…
Nỗi sỉ nhục giống như thủy triều che khuất mắt Phác Thái Nhật. Thậm chí hắn không nhớ rõ mình đã rời khỏi tòa nhà Đế Quốc như thế nào.
Gió lạnh thổi vào cặp má nóng bừng của Phác Thái Nhật. Không khí lạnh buốt khiến cho hắn khôi phục lại thần trí.
“Lên xe.”
Một chiếc Mercedes-Benz màu đen đậu bên cạnh hắn, cửa xe hạ xuống. Gương mặt không biểu cảm của Quách Quang Diệu xuất hiện trước mặt Phác Thái Nhật.
Phác Thái Nhật không di chuyển mà quỳ xuống.
“Ta biết ngươi luôn cố gắng khống chế ta. Ta dùng tính mệnh, vinh dự của gia tộc, tóm lại là hết thảy, để ngươi tin vào lời thề của ta. Chỉ cần ngươi khiến cho Hàn Cường Thực trả giá cho hành động ngày hôm nay, ta vĩnh viễn trung thành với ngươi.”
Nỗi sỉ nhục và tức giận đã hoàn toàn đánh gục tâm trí Phác Thái Nhật. Bây giờ, nếu có người bảo hắn dùng năm mươi năm tuổi thọ làm cái giá, hắn cũng sẽ không chút do dự.
Quách Quang Diệu nhìn Phác Thái Nhật: “Ngươi biết đắc tội với Hàn Cường Thực sẽ khiến cho nhiều việc trở nên phức tạp hay không?”
“Đúng vậy, ta biết.”
Phác Thái Nhật quỳ rạp xuống đất: “Nhưng ta là người làm mọi việc cho ngươi.”
Hắn không phải đồ ngốc. Từ tất cả hành động mấy ngày nay của đối phương, hắn hiểu được ý đồ của cái người hay làm ra vẻ thần bí này.
“Tốt.”
Quách Quang Diệu lời ít ý nhiều: “Người mà ngươi cần phải trung thành thật sự sẽ đến Cao Ly vào ngày mai.”
“Còn có một câu, đây không phải giao dịch.”
Quách Quang Diệu ý vị thâm trường nói: “Bởi vì chúng ta là bạn, hơn nữa bạn thì phải nỗ lực cùng với nhau. Hy vọng ngươi nhớ kỹ điểm này.”
Ô tô nhanh chóng rời đi. Sau khi bọn hắn đi được năm phút, người tên Thôi Hạo Trực bước ra, nhìn hoàn cảnh xung quanh trống rỗng, như có điều suy nghĩ.
…
“Tô tổng, ta muốn ngươi xem một vật.”
7h50’ sáng, Tần Tử Khâm gõ cửa phòng làm việc của Tô Bình Nam, trên tay là một chồng tài liệu dày gần một mét.
Tô Bình Nam được nhiều người trong giới thượng lưu ở Thiên Nam ca ngợi là một nhà sư khổ hạnh và một kẻ cuồng công việc, nhưng theo cách nhìn của hắn, hắn còn thua kém nữ nhân trước mặt.
Ai dám tin nữ nhân trước mặt gần như mỗi ngày ngủ chưa đến bốn tiếng, cố gắng thu thập hết thảy tư liệu mà nàng cần.
Sau đó phân tích, luận chứng.