Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 93 - Chương 93: Mất Tích

Chương 93: Mất tích Chương 93: Mất tích

Lý Phúc ngơ ngác nhìn người trẻ tuổi dẫn mình vào đây lộ vẻ mặt bi phẫn, bị hán tử cao hai mét kia mang đi. Mãi lâu sau hắn mới phản ứng lại, lập tức nhăn nhó giải thích với Tô Bình Nam...

Tô Bình Nam nghe đối phương trúc trắc nói nửa ngày mới hiểu người trước mặt là cảnh sát giao thông kiểm tra giấy phép lái xe của mình hôm đó.

Hắn hơi buồn bực, không ngờ thanh niên hai mươi hai tuổi thông minh này lại bị bức hại thành chứng hoang tưởng. Hắn khuyên bảo hồi lâu, cuối cùng còn nhận cây thuốc lá Lý Phúc mang tới để người ta yên tâm. Đối phương cảm động rơi nước mắt, thỏa mãn rời đi.

Tô Bình Nam thuận tay ném thuốc lá cho Trương Đồng đã biến thành nhị sư huynh, gật đầu tỏ ý cực kỳ hài lòng. Đỗ Cửu khống chế lực ngày càng tốt.

Hắn vui vẻ nói với Trương Đồng: "Ta cho ngươi nghỉ mấy ngày, ngươi có thể tha hồ ra ngoài đi dạo."

Phải nói thói quen là một điều vô cùng đáng sợ, Trương Đồng phát hiện thế mà mình lại quen với dáng vẻ biến thành đầu heo.

Nghe Tô Bình Nam nói vậy, Trương Đồng lập tức xoay người rời đi. Hắn muốn rời xa những ác nhân này.

...

Bầu không khí trong ban biên tập nhật báo Đồng thành ở Tấn Châu rất nặng nề. Mấy ngày trước, nhật báo Đồng thành đăng tin vụ lừa bán trẻ em, nhận được rất nhiều phản hồi. Vì vậy mọi người rèn sắt khi còn nóng, dứt khoát dự định làm một bản tin nhiều kỳ về sự kiện này.

Bởi vì đứa trẻ bị lừa bán là người thành phố Thiên Đô, cho nên ban biên tập nhật báo phái một phóng viên đến Thiên Đô để bài viết được chi tiết và chân thực. Ban đầu mọi chuyện đều thuận lợi, nhưng kết quả là chưa được mấy ngày, phóng viên Lý gọi điện về nói rằng hắn phát hiện được tin tức nội bộ sâu hơn, muốn viết một bài báo chấn động hơn. Tuy nhiên, cuối cùng cả người lẫn tin đều bặt vô âm tín. Mọi người trong tòa soạn đều biết sự hiểm ác của xã hội, lập tức cuống lên, báo cáo tin tức này cho chủ biên Hướng Văn.

Khang Giai Di là phóng viên thực tập đã làm việc cho tòa soạn hai năm sau khi tốt nghiệp. Trong mắt nàng, chủ biên Hướng Văn là một người rất giỏi giải quyết vấn đề. Nhưng nàng nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra cách giải quyết của chủ biên là dẫn theo nàng và mấy nữ đồng nghiệp xinh đẹp khác trong tòa soạn đi mời một ông chủ mỏ quê mùa vô dụng ăn cơm.

Gần đây Ngưu Quảng Phát rất hài lòng vì trình độ văn hóa của mình đã được nâng cao, hắn cảm thấy mình cách cái mác nhà giàu mới nổi ngày càng xa. Trong mắt người khác, hắn đúng là một nhân vật có thế lực rất lớn. Hôm nay, lão Hướng - chủ biên của nhật báo Đồng thành tìm hắn. Sau khi chè chén say sưa, đồng hương Hướng nói rõ mục đích cho Ngưu Quảng Phát.

"Quảng Phát à, ta biết ngươi quen biết rộng, ta nhớ là ngươi có người bạn ở tỉnh Thiên Nam. Một phóng viên dưới trướng ta đã mất tích ở Thiên Đô, ta đã báo cho Lục Phiến Môn nhưng đã ba ngày rồi vẫn chưa có tin tức. Có thể phiền ngươi giúp ta một việc, tìm bạn của ngươi được không?"

Quan hệ giữa lão Hướng và Ngưu Quảng Phát vẫn luôn tốt đẹp, nói chuyện rất thoải mái. Nghe lão Hướng nhắc đến tỉnh Thiên Nam, người đầu tiên Ngưu Quảng Phát nghĩ tới chính là Tô Bình Nam.

Hắn vốn định gọi điện thoại hỏi thăm trước, nhưng chợt nhớ ra tấm danh thiếp Tô Bình Nam cho mình, bèn lập tức đổi ý.

Hôm nay, ánh mắt của mấy mỹ nữ trong tòa soạn nhìn hắn trên bàn ăn khiến hắn cực kỳ khó chịu. Hắn là lão giang hồ, sao lại không phát hiện vẻ khinh bỉ ẩn giấu trong mắt đối phương kia chứ. Nhất là nữ hài xinh đẹp tên là Khang gì đó, ánh mắt nhìn mình như nhìn một con gián đất.

"Ồ, có chắc là ở Thiên Đô không?"

Ngưu Quảng Phát cố tưởng tượng ra dáng vẻ của Phong Thanh Dương trong Tiếu Ngạo Giang Hồ, nói bằng giọng điệu hờ hững.

Nếu không phải Khang Giai Di và mấy nữ đồng nghiệp đang lo lắng thì các nàng suýt chút nữa đã bật cười.

Lão Hướng rất nghiêm túc, hắn biết tính cách của Ngưu Quảng Phát. Vừa nghe giọng điệu của đối phương, hắn lập tức yên tâm. Ngưu Quảng Phát nói kiểu này, chứng tỏ thế lực của bạn hắn ở Thiên Nam tuyệt đối không phải dạng vừa.

"Ta chắc chắn hắn mất tích ở Thiên Đô."

Lão Hướng vội vàng trả lời.

"Có ở Thiên Đô hay không không quan trọng, chỉ cần ở Thiên Nam là được."

Ngưu tổng tiếp tục giữ phong phạm thế ngoại cao nhân của mình.

Khang Giai Di ít va chạm xã hội, mặc dù chủ biên Hướng đã nhấn mạnh thế lực của ông chủ Ngưu hết lần này đến lần khác, nhưng nàng thật sự không nhịn được cười "phụt" một tiếng. Nàng cười cũng thôi đi, đằng này mấy nữ đồng chí khác cũng không nhịn được, lập tức cười nghiêng ngả. Bởi vì các nàng đều khá xinh đẹp, cho nên cũng có một loại phong tình khác. Ngưu Quảng Phát cảm thấy mình bị bẽ mặt trước người trí thức, trong lòng đã tức giận nhưng ngoài mặt vẫn cười ha hả: "Các ngươi cho rằng ta khoác lác phải không?"

Lão Hướng muốn xen lời nhưng bị Ngưu Quảng Phát trừng mắt, chỉ biết cười khổ trong lòng: "Những nữ hài tử này đúng là không biết trời cao đất rộng, ngay cả mình cũng phải khách khí với Ngưu Quảng Phát. Haiz, nữ hài tử vừa mới ra khỏi tháp ngà, ít va vấp xã hội."

Ánh mắt lão Ngưu trở nên sắc bén. Hắn nhìn Khang Giai Di xinh đẹp nhất, cũng là người đầu tiên bật cười trong mấy nữ hài tử, đồng thời cất lời: "Vốn dĩ bằng giao tình với lão Hướng suốt mấy chục năm, ta nên giúp đỡ. Nhưng bây giờ ta rất tức giận. Muốn nhờ ta giúp à? Cũng được thôi. Uống hết chai này đi!"

Dứt lời, Ngưu Quảng Phát chỉ ngón tay to như củ cà rốt vào chai Ngũ Lương Dịch năm mươi hai độ trên bàn.

Bình Luận (0)
Comment