Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 94 - Chương 94: Đều Là Của Công Ty Này

Chương 94: Đều là của công ty này Chương 94: Đều là của công ty này

Mấy nữ hài lớn tuổi chút đều sợ hãi, im lặng không ho he gì. Trong lòng Khang Giai Di bùng lên ngạo khí đặc trưng của thanh niên trẻ, nhìn thẳng vào Ngưu Quảng Phát.

"Có phải ta uống nó thì ngươi nhất định có thể giải quyết?"

Ngưu Quảng Phát nhìn lão Hướng, mỉm cười nói: "Hài tử này không chỉ xinh đẹp mà còn rất có cá tính."

Hắn quay đầu, nghiêm túc nói với Khang Giai Di: "Ngươi uống xong, ta sẽ đưa nó cho ngươi."

"Bộp!"

Tấm danh thiếp màu đen mà ngày thường được Ngưu Quảng Phát xem như trân bảo bị đặt bốp lên bàn.

Ba chữ "Tô Bình Nam" sáng lấp lánh trước mặt mọi người.

"Chỉ dựa vào cái này?"

Khang Giai Di cầm chai rượu lên, nghiêm túc hỏi, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.

Ngưu Quảng Phát cười như một cao thủ tuyệt thế thâm tàng bất lộ.

"Chỉ dựa vào hắn."

Rượu rất cay, chui vào cổ họng đau như dao cứa. Khang Giai Di cố gắng nuốt xuống, tựa như đang nếm những cay đắng của nhân gian.

Danh thiếp của Tô Bình Nam lẳng lặng nằm trên bàn, lóe lên ánh sáng yêu dị.

Lúc Ngưu Quảng Phát rời đi, khí thế hừng hực nhưng kỳ thật lòng đau như dao cắt.

Nữ tử quật cường kia đã say rượu ngã gục, vậy mà tay vẫn siết chặt danh thiếp của Tô Bình Nam, sức lực lớn đến độ khớp tay trắng bệch. Ngưu Quảng Phát thấy tấm danh thiếp mình xem như bảo bối hình như bị bóp cho biến dạng.

Khi Khang Giai Di tỉnh lại đã là mười giờ sáng ngày hôm sau. Nàng thử đứng lên mấy lần, cuối cùng vẫn bị cảm giác choáng váng quay cuống đánh bại, mệt mỏi nằm trên giường.

Nàng nằm một mạch đến ba giờ chiều mới đỡ hơn, miễn cưỡng bò dậy ăn một ngụm cháo mà đồng nghiệp mang tới.

Bởi vì cơ thể cực kỳ khó chịu nên Khang Giai Di nghỉ ngơi hai ngày mới lên tàu hỏa đi Thiên Đô.

Đồng hành còn có hai phóng viên nam. Khang Giai Di có lý do bắt buộc phải đi, tại vì Ngưu Quảng Phát nói rằng tấm thẻ này là cơ hội do nàng liều mạng đổi lấy, chỉ nàng mới có thể sử dụng.

Sau khi ra khỏi nhà ga Thiên Đô, nội tâm quật cường khiến Khang Giai Di không lập tức đi tìm công ty Cẩm Tú mà Ngưu Quảng Phát nói, nàng và hai đồng nghiệp nam cùng ngồi chung taxi đi đến địa điểm liên lạc cuối cùng trước khi đồng nghiệp mất tích. Đó là nhà của đứa trẻ bị thất lạc kia.

Để đề phòng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Khang Giai Di đã cố ý gọi điện cho Lục Phiến Môn trước khi tới đó. Lục Phiến Môn biết mục đích của phóng viên, không dám chậm trễ, đặc biệt phái một vị cảnh sát chờ sẵn ở đó đợi tập hợp với bọn hắn.

Xe taxi chạy rất nhanh. Xuyên qua cửa sổ xe, Khang Giai Di ngạc nhiên phát hiện trên mấy công trường rộng lớn ồn ào ở dọc đường đều treo biểu ngữ lớn có chữ "công ty Cẩm Tú".

Nàng le lưỡi trông rất đáng yêu, không giấu được vẻ kinh ngạc. Xem ra công ty Cẩm Tú này rất có thực lực, nàng tin lời Ngưu Quảng Phát thêm mấy phần.

Hình như tài xế lái xe taxi đều mắc bệnh nói nhiều. Khi xe đi ngang qua công trường náo nhiệt nhất trong số đó, tài xế bắt đầu nói liên thanh.

"Nơi này có chút chuyện xưa đấy, trước kia toàn là cao ốc chọc trời, được gọi là tòa nhà cao nhất tỉnh Thiên Nam. Kết quả ông chủ nhảy lầu, bỏ hoang mấy năm. Năm nay lại khởi công, không thì mỗi khi người vùng khác hỏi, chúng ta cũng ngại giải thích."

Khang Giai Di nhìn tấm biển quảng cáo cực to bên ngoài, bốn chữ "công ty Cẩm Tú" đập vào mắt.

"Bác tài ơi, công ty Cẩm Tú này rất nổi tiếng ư? Sao đâu đâu cũng thấy tòa nhà của công ty này vậy?"

Khang Giai Di hỏi tài xế.

Tài xế lập tức hớn hở nói: "Công ty này ở Ô thành, sau khi đến đây đã thầu rất nhiều mảnh đất. Mấy công trường lúc nãy chúng ta đi qua đều là của công ty này."

Giọng nói của tài xế xen lẫn chút cảm khái.

Mạnh Hiểu Hiểu lại nghe thấy cái tên Tô Bình Nam một lần nữa. Lần trước, sau khi buổi đấu giá kết thúc, nàng đã đợi rất lâu mà không thể phỏng vấn Tô Bình Nam.

Mạnh Hiểu Hiểu không ngờ mình cũng có lúc nhìn nhầm.

Lúc ở lễ cưới nàng cho rằng đối phương chỉ là một thanh niên trẻ có ít tiền mà thôi, nào ngờ người này lại cường thế như vậy, vừa đến Thiên Đô đã gây ra động tĩnh lớn như thế.

Trong ba hội sở ở Thiên Đô chỉ có một hội sở dành riêng cho nữ giới. Lúc này Mạnh Hiểu Hiểu đang ở hội sở Danh Viện.

Bà chủ của hội sở là Thanh tỷ, hơn ba mươi tuổi, hào hoa phong nhã, ngũ quan xinh đẹp dịu dàng, tràn đầy sức quyến rũ của nữ nhân trưởng thành.

Mạnh Hiểu Hiểu thoải mái nằm xuống, nữ hài chăm sóc da mặt cho nàng tên là Lâm Tuyết, chính là một trong bốn người bị Tô Bình Nam mời tới hôm đó. Lâm Tuyết đã phục vụ Mạnh Hiểu Hiểu mấy tháng, hai người vô cùng quen thuộc.

"Hiểu Hiểu tỷ, hôm đó ta gặp phải cái người đang bắt tay kia kìa, sợ gần chết."

Lâm Tuyết chỉ vào chiếc tivi treo trên tường.

Tivi đang chiếu buổi lễ động thổ của tòa nhà Cẩm Tú, trong đó Tô Bình Nam đang tươi cười bắt tay với phó tỉnh trưởng Lý.

"Chuyện là thế nào?"

Mạnh Hiểu Hiểu hỏi với vẻ nghi hoặc, đồng thời cũng có chút tò mò.

"Một nhân viên phục vụ của hội sở nữ sao lại giao thiệp với nam nhân cường thế Tô Bình Nam kia?"

"Ta sợ quá nên quên rồi."

Lâm Tuyết bày ra dáng vẻ vẫn còn sợ hãi.

"Ta chỉ nhớ mấy nam nhân cực kỳ hung dữ dẫn ta tới trước mặt người này. Hắn chỉ hỏi ta một câu, hỏi ta có quen Lý Cương không. Ta trả lời "không quen", sau đó được đưa về. Mặc dù đám người kia rất hung dữ, nhưng cũng rất lịch sự."

Bình Luận (0)
Comment