Làm việc ở bến tàu Busan đã lâu, đương nhiên Thôi Ký Hiền cũng có những người bạn thuộc tam giáo cửu lưu. Hiện tại đã có mạng lưới quan hệ, hắn dự định lợi dụng tầng quan hệ này để làm một món lớn.
Buôn lậu.
Một vốn bốn lời. Với đồng nghiệp cũ, cộng thêm địa vị bây giờ, hắn cảm thấy thời cơ đã đủ chín mùi. Nhưng hắn không dám nhắc đến suy nghĩ này với Thôi Đấu Hạo hay bất cứ kẻ nào.
Sự việc thuận lợi đến kỳ lạ.
Hai ngày.
Chỉ dùng thời gian hai ngày, hắn đã kiếm được một khoản tiền mà trước kia hắn kiếm cả đời cũng không được, một trăm triệu Won.
Hắn cũng không có dự định thu tay lại, mà giấu đứa cháu trai Thôi Đấu Hạo gõ cửa một cái tên khác trên gia phả, chính là Thôi Thủy Thái làm ở đồn Biên phòng sau một lần bị Thôi Đấu Hạo lạnh lùng từ chối.
“Kim Môn đang trong quá trình chuyển đổi.”
Đối phương cung cấp một lý do rất mạnh. Quá trình sự việc không cần nhiều lời. Về phần kết quả, từ nụ cười không khép lại mỗi ngày của Thôi Ký Hiền là có thể phân tích được hết thảy.
…
Quán bar KT.
Đây là nơi yêu thích của những người làm việc ở bến tàu Busan. Mặc dù trang trí không được sang trọng cho lắm nhưng thắng ở giá cả phải chăng. Cho nên kinh doanh ở đây rất náo nhiệt.
Thôi Ký Hiền đã hoàn toàn thay đổi so với mấy ngày trước. Vest màu xám, tóc tai chải cẩn thận, cộng thêm mắt kính màu trà, nhìn qua nghiễm nhiên là một nhân sĩ thành công.
Hắn đến nơi này để tụ tập đồng nghiệp cũ không phải ham rẻ mà là để khoe khoang.
Giàu mà không về quê thì cũng giống như mặc áo gấm đi trong đêm.
Với túi tiền phình to, mục đích của hắn đến đây chỉ có một, chính là trả thù đám cấp trên đã coi thường hắn trước kia, cùng với đám đồng nghiệp hay bỏ đá xuống giếng.
Vì thế, hắn còn cố ý mang theo hai nhân viên sòng bạc của tập đoàn Kim Môn.
Kết quả không làm hắn thất vọng. Từ lúc tiến vào cửa quán bar, hắn đã liếc thấy đám đồng nghiệp đang ngồi đánh bài, la lối om sòm trong quán.
“Cho ta một chai rượu ngon nhất.”
Giọng nói của Thôi Ký Hiền lớn đến lạ thường. Hắn cố ý nói vọng vào phòng bên cạnh.
Bà chủ lập tức bước đến, dùng giọng điệu ỏn ẻn đặc trưng của mình nói: “Ôi chao, ngươi phát tài rồi sao, chuyên viên Thôi.”
Nữ nhân vẫn xưng hô chức vụ trước kia của Thôi Ký Hiền. Nữ nhân ở những nơi như thế này có ánh mắt rất độc, lập tức ngửi được mùi tiền từ trang phục của nam nhân trước mặt.
“Đương nhiên là phát tài rồi. Chỉ cần rời khỏi bến tàu, lão Thôi ta đi đến đâu cũng không thành vấn đề.”
Thái độ của bà chủ vốn luôn lãnh đạm với hắn thay đổi cực lớn, thỏa mãn lòng ham muốn hư vinh của Thôi Ký Hiền: “Hôm nay ta đến một mình, giúp ta gọi mấy nữ nhân, tiền không thành vấn đề.”
Vì để cho người ở phòng bên cạnh nghe thấy, Thôi Ký Hiền còn cố ý dằn một xấp tiền thật dày lên bàn. Cấp bậc quầy rượu ở đây không cao, xấp tiền thật dày lập tức thu hút ánh mắt của người khác, đồng nghiệp của hắn cũng không ngoại lệ.
Rượu rất nhanh được mang lên.
“Đây không phải là chuyên viên Thôi sao?”
Âm thanh truyền đến từ phòng bên cạnh. Đối thủ cạnh tranh với hắn lúc trước là Tiểu Ngô bước đến: “Trưởng phòng Triệu cũng đang ở đây uống rượu. Ngươi thấy mà không đến mời rượu sao? Đúng là gia hỏa không biết lễ phép.”
“Trưởng phòng Triệu?”
Thôi Ký Hiền theo thói quen đứng dậy, vừa định cúi đầu thì lập tức phản ứng lại. Bây giờ hắn đã có giá trị bản thân, lập tức giọng điệu cũng trở nên cường ngạnh hơn: “Thế nào, ta không còn làm việc nữa, ta còn phải nịnh nọt cái tên tiểu nhân khốn kiếp đó sao?”
Sắc mặt của trưởng phòng Triệu vẫn đang mỉm cười lập tức sầm xuống, chen vào.
“Uống xong thì biến về nhà, đừng ở chỗ này làm mất mặt nữa.”
Thôi Ký Hiền cũng không phản bác. Hắn mở chai rượu vang đắt tiền rót cho mình một ly: “Ta biến về? Ta vẫn còn nhớ rõ chai rượu này.”
Hắn lần lượt rót một ly cho những người ở phòng bên cạnh, sau đó mới cúi người nhỏ giọng nói: “Các ngươi biết không, chai rượu này đã nằm ở đây mấy năm, chính vị trưởng phòng Triệu này nói sẽ mời chúng ta uống. Kết quả, đến bây giờ nó vẫn còn ở đây. Hôm nay, ta mời các ngươi uống.”
Mọi người lập tức đứng dậy, cung kính khom người biểu đạt sự cảm ơn.
Chạm ly, uống một hơi cạn sạch. Thôi Ký Hiền cũng không thèm để ý đến sắc mặt âm trầm như rớt xuống nước của cấp trên cũ: “Trưởng phòng Triệu cái gì cũng tốt, lại còn là cấp trên cũ, nhưng so với những nam nhân khác, hắn quá nhỏ nhen.”
Thôi Ký Hiền cười to. Ngày thường hắn toàn bị trưởng phòng Triệu chèn ép, lúc này trong lòng quả nhiên sảng khoái khó tả..
Bốp.
Một cái tát vang dội khiến tiếng cười ngưng lại.
Trưởng phòng Triệu không cách nào dễ dàng tha thứ cho một tên đã từng là cấp dưới của mình chế nhạo mình trước mặt nhiều người như vậy, nhịn không được liền cho Thôi Ký Hiền một cái tát.
Hai người lập tức nhào vào đánh nhau.
Một tên bụng bia, một tên mập chết bầm, hai bên đều không ra sức nổi. Tình huống giống như trẻ con đùa giỡn, khiến cho hai nhân viên của tập đoàn Kim Môn không nhịn được cười lên.
“Giúp ta.”
Mặt Thôi Ký Hiền bị lãnh đạo cũ cào như hoa cúc nở hoa. Hắn rốt cuộc không chịu được liền gọi một đả tử, nhưng hắn đã đánh giá thấp tính cách độc ác của tập đoàn Kim Môn gần như thống trị toàn bộ thế giới ngầm ở Busan.
Sự việc lập tức thăng cấp.
…
Cùng lúc đó, Quách Quang Diệu buông xuống ghi chép hành tung của Thôi Ký Hiền hai ngày qua, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Hắn đúng là không hiểu chuyện.”
Vạn Thu Sinh ở bên cạnh mỉm cười lên tiếng: “Không hiểu chuyện thì làm cho hắn hiểu chuyện.”
“Ta rất quen thuộc ánh mắt của người này.”
Vạn Thu Sinh nói: “Đó chính là dã tâm.”
Nam nhân hít một hơi xì gà: “Loại người này nhất định phải đánh đau.”
Quách Quang Diệu gật đầu, ánh mắt chỉ toàn là sự hung ác.