“Đúng vậy, là ăn trộm.”
Tần Tử Khâm nói tiếp: “Ngoại trừ Soros, Quark tiên sinh là một trong những đối tượng được các thiên tài về tài chính công nhận. Mỗi ngày có hàng trăm tên tự phụ từ khắp nơi trên thế giới phát biểu cái nhìn và phán đoán của bọn hắn về xu hướng kinh tế trong tương lai của thế giới, ý đồ nhận được sự ưu ái của giáo sư Quark, từ đó cá vượt Long Môn.”
“Ngươi cũng như vậy sao?”
“Đúng vậy.”
Tần Tử Khâm cũng không tị húy đoạn lịch sử đó của mình: “Năm đó ta vì thi đậu làm nghiên cứu sinh của hắn, ta đã gửi ba mươi phong thư trong vòng một ngày.”
Nữ nhân nói đến đây liền giang tay ra: “Lúc đó Hạ quốc còn chưa có thứ thần kỳ như email, còn hành vi điên cuồng của ta thiếu chút nữa bị ngộ nhận là gián điệp.”
Nói đến email, Tần Tử Khâm dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Tô Bình Nam. Nàng không biết tại sao một anh chàng không biết ngoại ngữ lại có hứng thú với máy tính, thứ vừa mới bùng nổ như vậy. Bộ phận tài chính của tập đoàn Cẩm Tú làm việc toàn trên máy tính. Điều này khiến cho nàng bội phục tầm nhìn xa trông rộng của nam nhân kia.
“Rất lợi hại.”
Không để ý đến ánh mắt của nữ nhân, Tô Bình Nam tán thưởng trong lòng một câu. Hắn thưởng thức sự tự tin của nàng.
Trình độ tài chính của Hạ quốc rất kém. Các ngân hàng quốc doanh lớn thua cược hoàn toàn ở Phố Wall. Điều này đã trở thành đầu đề. Một sinh viên của một trường đại học dám làm như vậy, không phải cực kỳ tự tin thì cũng là cực kỳ tự đại.
Từ quỹ tích và chiến tích của nữ nhân về sau, không thể nghi ngờ nàng thuộc loại thứ nhất.
“Hiện tại lão sư cũng đã lớn tuổi rồi, không còn nhiều tinh lực như trước. Hắn nhất quyết chỉ giải quyết công việc qua email, và ta đã sao chép toàn bộ email của hắn trong mấy ngày qua.”
“Bên trong chính là một viên minh châu.”
Tần Tử Khâm lắc lắc phần tài liệu trong tay, giọng nói tràn đầy niềm vui.
“Ngươi có thể tự mình làm chủ. Ta đã nói rồi, ngươi phụ trách nên làm cái gì, còn ta thì phụ trách không nên làm cái gì.”
Tô Bình Nam trả lời.
“Người này chính là một bổ sung cực kỳ tốt cho kế hoạch của chúng ta. Hắn có quan điểm rất hay về các vấn đề, đồng thời hắn cũng có kinh nghiệm cực kỳ phong phú ở phố Wall. Bây giờ hắn đang không gặp thời, chắc chắn đây là thời điểm tốt nhất để chúng ta thuê hắn. Nhưng thủ đoạn bình thường tuyệt đối không giải quyết được, ta chỉ có thể tìm ngươi.”
Nữ nhân nói xong, lập tức đặt một phần tài liệu đã được dịch ra lên bàn làm việc của Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam đọc rất lâu, hiển nhiên Tần Tử Khâm đã bỏ công sức rất nhiều trong này.
Hai mươi phút sau, Tô Bình Nam mới đọc xong. Hắn hiểu được vì sao Tần Tử Khâm lại nói thủ đoạn bình thường không thể giải quyết. Từ lý do từ chối cùng với cách sinh hoạt hàng ngày của người đó, đối phương chính là một người cố chấp đến phát cuồng, hơn nữa tính cách còn có chút vặn vẹo.
…
Tần Tử Khâm đã thông qua công ty săn đầu người liên lạc với hắn, giá cả đủ biểu đạt thành ý nhưng vẫn bị đối phương từ chối.
Nguyên nhân cũng rất lạ.
“Hắn đáng giá?”
Giọng điệu Tô Bình Nam khá nghiêm túc: “Nên biết rằng có một số việc chúng ta cần phải vận dụng sức mạnh rất lớn. Ở bên kia đại dương, ta không muốn làm phiền Torrion quá nhiều.”
“Đáng giá.”
Nữ nhân khẳng định.
“Vậy thì làm đi.”
Tô Bình Nam gật đầu. Hắn mở ngăn kéo lấy ra một tấm danh thiếp đặt lên trên bàn: “Ngươi cầm nó đến Tinh Điều nói chuyện đi.”
“Nói chuyện?”
Tần Tử Khâm cười khanh khách: “Ta thích cách nói này.”
Khi nữ nhân rời đi, Tô Bình Nam gọi nàng lại, ánh mắt sắc bén, giọng điệu nghiêm túc.
“Rất nhiều chuyện một khi tham dự sẽ không có đường lui. Ngươi hiểu khi mình đi sẽ phải trải qua những gì. Nếu ngươi chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền và đi du lịch vòng quanh thế giới trong vài năm, ta sẽ tìm người khác để làm.”
“Hình trang trí trên cổ áo nhìn rất đẹp, tại sao lại thay đổi người khác?”
Biểu hiện của nữ nhân hoàn toàn không tương xứng với khí chất bề ngoài của nàng: “Ta đã hai mươi chín tuổi, vẫn luôn tự nhận mình đủ thông minh. Nhưng ngoại trừ kiếm được chút tiền thì ta chẳng làm được trò trống gì cả.”
Vén mái tóc dài ra đằng sau, nữ nhân có chút quyến rũ: “So với việc dạy dỗ và giáo dục mọi người, ta thấy rằng ta thích chiếm đoạt của cải trên thế giới này hơn.”
Tô Bình Nam mỉm cười: “Trở về ta sẽ giúp cổ áo của ngươi thêu rồng.”
…
Tần Tử Khâm chào hỏi các đồng nghiệp trên đường. Trở về phòng làm việc của mình, nàng trịnh trọng lấy ra tấm danh thiếp mà nàng đã từng nghe đồn.
Thanh danh của danh thiếp này rất lớn, nhưng phong cách của nó lại rất đơn giản.
Không có bất kỳ chức danh gì, chính diện chỉ có ba chữ Tô Bình Nam, bên dưới là một hàng chữ thảo.
Chớ hưởng nhàn, bạc phếch mái đầu xanh.
…
Thôi Trực Vạn, Thôi Tú Thành, Thôi Thành Dân.
Trên cuốn gia phả mới được chép lại, ba cái tên này được Thôi Ký Hiền trịnh trọng vẽ thành một vòng tròn.
Phó giám đốc sở Chiến lược Seoul, người đứng đầu Thông tấn xã Busan, là đối tượng cuối cùng mà hắn sẽ đến thăm, cũng là người đứng đầu bộ phận hỗ trợ hậu cần của toàn bộ hệ thống cảnh sát Hàn Quốc.
Hắn phụ trách dùng thân phận dòng chính của gia tộc lâu đời gõ cửa từng đối tượng. Thôi Đấu Hạo sẽ phụ trách thỏa mãn dục vọng và lôi kéo đối phương. Không thể không nói cho đến hiện tại, hai người phối hợp với nhau thiên y vô phùng.
Tập đoàn Kim Môn ra tay rất hào phóng. Vạn Thu Sinh rất coi trọng Thôi Ký Hiền, chẳng những cung cấp không ít tiền, mà còn cho hắn làm quản lý trên danh nghĩa một sòng bài, thu nhập mỗi tháng gần sáu trăm ngàn won. Điều này đã thay đổi cuộc sống của hắn.
Nhưng Thôi Ký Hiền vẫn cảm thấy chưa đủ.
Sau khi thành công hạ gục hai đại nhân vật, dã tâm của hắn bắt đầu bành trướng. Hắn kinh ngạc phát hiện thì ra đám thân thích này cũng không phải cao cao tại thượng như trước kia hắn tưởng. Chỉ cần lợi ích đầy đủ, những người này đều rất thân thiết.
Điều này khiến cho hắn có một suy nghĩ to gan.