“Giám đốc Lý, dù gì ta cũng là trưởng bối của Đấu Hạo, huống chi mấy ngày qua ta đã giúp đỡ các ngươi không ít. Ngươi làm như vậy không phải là thiếu suy nghĩ sao?”
Không thể tiếp tục được nữa, nếu không hắn sẽ trở thành một tên tội phạm giết người. Cho nên, Thôi Ký Hiền không còn cách nào, đành lôi tên của Thôi Đấu Hạo ra.
“Tổng giám đốc Thôi?”
Lý Tử Thành mỉm cười, nội dung tiếp theo khiến Thôi Ký Hiền chết tâm: “Xin hỏi khi ngươi làm một số chuyện, ngươi có cân nhắc tới tổng giám đốc Thôi không?”
“Muốn hiểu quy củ thì phải tuân thủ quy củ.”
Lý Tử Thành nói xong, liền chỉ cái chai và trưởng phòng Triệu máu thịt be bét nằm trên mặt đất: “Tiếp tục đi.”
“Mẹ kiếp!”
Thôi Ký Hiền nhìn thấy nguy hiểm từ ánh mắt của Lý Tử Thành. Hắn điên cuồng rống to một tiếng rồi nhặt cái chai đập xuống.
Rất nhiều người không đành lòng, bèn nhìn sang chỗ khác.
Rắc.
Tiếng vang vẫn trong trẻo như cũ.
“Tiếp tục.”
Lý Tử Thành đưa cái chai thứ tư.
“A!”
Thôi Ký Hiền giống như tên điên không chút do dự tiếp nhận, sau đó nện xuống.
Chai thứ năm, thứ sáu.
Một tràng âm thanh vỡ vụn thanh thúy nương theo ca khúc cao vút của nữ ca sĩ phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý. Cả người Thôi Ký Hiền mệt lả quỳ trên mặt đất.
Hắn nhìn trưởng phòng Triệu tim vẫn còn đập, trong lòng không khỏi vui mừng. Tốt xấu gì người này cũng còn sống.
…
“Đã lâu không uống nhiều như vậy, hương vị xác thực không tệ.”
Nụ cười của Lý Tử Thành có chút dữ tợn, khoát tay với bà chủ quán bar: “Giúp ta dọn sạch đống bia đó nhé.”
Bà chủ quán bar trốn trong đám bảo kê run rẩy gật đầu. Nàng vẫn cho rằng chỗ dựa của mình Kim Tại Hổ đã là tuyệt thế hung nhân. Bây giờ nàng mới biết thế nào là xem mạng người như cỏ rác.
Khó trách đám người vây xem đều tái mặt khi nhắc đến Kim Môn. Cho đến bây giờ, nàng mới hiểu được đám người đó mới thật sự là hung tàn.
“Ngươi nhất định muốn ta chết sao?”
Trong cơn tuyệt vọng, Thôi Ký Hiền bạo phát dũng khí trước nay chưa từng có. Lần đầu tiên hắn dám nhìn thẳng vào Lý Tử Thành.
“Vì sao ngươi lại nói như vậy?”
Lý Tử Thành giang hai tay: “Từ đầu đến cuối là ngươi đang trả thù cấp trên của mình, ta chẳng qua chỉ uống rượu mà thôi.”
“Hơn nữa…”
Cạch! Lý Tử Thành mở một chai bia, sau đó nhấp một ngụm rồi nói: “Ta còn đang giúp ngươi một tay đấy, Thôi tiên sinh.”
“Ta sai rồi, ngươi hãy tha thứ cho ta, cũng xin tổng giám đốc Thôi tha cho ta.”
Trong lòng Thôi Ký Hiền không hề cảm thấy may mắn. Hắn biết chuyện mình làm mấy ngày trước nhất định đã bại lộ. Một nam nhân hơn bốn mươi tuổi nước mắt nước mũi quỳ trên mặt đất.
“Đi theo ta, tổng giám đốc Thôi có chuyện muốn gặp ngươi.”
Lý Tử Thành đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn Thôi Ký Hiền đang làm trò hề, cứ như vậy trực tiếp rời đi.
…
Người của tập đoàn Kim Môn rời đi rất nhanh, một lát sau, đám nam nhân áo đen trong quán bar đã đi sạch sẽ, chỉ để lại trưởng phòng Triệu nằm trong vũng máu không ngừng co giật.
“Sẽ không chết chứ?”
Đối thủ một mất một còn với Thôi Ký Hiền là Tiểu Ngô nhìn trưởng phòng Triệu đang hôn mê, run rẩy hỏi.
Không có bất kỳ ai lên tiếng, cũng không ai dám bấm điện thoại báo cảnh sát, chỉ dám gọi bảo kê quán bar đang đứng đó mà thôi.
Két.
Cánh cửa quán bar một lần nữa bị đẩy ra. Một nam nhân mặc vest đen cổ áo thêu rồng bước vào, mở cái vali bằng da màu đen, bắt đầu ném tiền mặt lên người trưởng phòng Triệu.
Mệnh giá rất lớn, số lượng rất nhiều.
Nhất thời, tiền mặt bay như mưa trong quán bar. Hô hấp của mọi người trở nên nặng nề.
“Tiền thuốc men.”
Nam nhân mặc vest đen sờ cổ trưởng phòng Triệu: “Bây giờ đưa đến bệnh viện ngay, hắn không chết được đâu.”
…
“Ngươi nợ ta hai trăm mười triệu.”
Trên chiếc xe đang phóng vùn vụt, Lý Tử Thành ngồi đằng sau lạnh lùng nói: “Ngươi đánh người, ta đã giúp ngươi thanh toán tiền thuốc men. Nhớ kỹ ngày mai trả cho ta.”
Mặt Thôi Ký Hiền xám như tro.
“Hai trăm mười triệu.”
Con số này hắn rất quen thuộc, chính là tất cả lợi nhuận hắn buôn lậu được trong mấy ngày qua.
Không nhiều hơn một đồng, cũng không ít hơn một đồng.
Một hàng xe màu đen lao vùn vụt trong đêm tối.
Bầu không khí trong xe cực kỳ ngột ngạt, chỉ có tiếng ông ông trầm đục của điều hòa không khí. Thôi Ký Hiền hoàn toàn không quan tâm đến việc tổn thất số tiền kếch xù. Bây giờ, trong đầu hắn chỉ lo lắng chuyện gì sẽ phát sinh tiếp theo.
Từ lúc Thôi Đấu Hạo xuất hiện đã mang đến cho Thôi Ký Hiền cảm giác hắn là một người nho nhã, lễ độ, không tàn nhẫn như trong tưởng tượng. Cũng chính vì thế, lão Thôi Hạo có một quan niệm rất kỳ lạ về Thôi Đấu Hạo.
Đó là đối phương là một đại nhân vật, nhưng huyết mạch Thôi gia khiến cho hắn giống một nhân vật trong xã hội thượng lưu hơn là xã hội đen.
Còn có một điểm quan trọng, Thôi Đấu Hạo chính là một bàn đạp cực tốt cho hắn. Đó là lý do hắn cảm thấy tự tin khi cho rằng mình có thể tránh được Thôi Đấu Hạo, một mình tự liên lạc với nhân vật có thế lực lớn nhất Thôi hệ.
Sự tàn ác của Lý Tử Thành ở quán bar khiến cho hắn hiểu ra một đạo lý.
Tập đoàn Kim Môn là tập đoàn Kim Môn, xã hội đen thì chính là xã hội đen. Cho dù biểu hiện của Thôi Đấu Hạo rất vô hại nhưng một khi làm trái ý hắn, đối phương sẽ lập tức giống như con rắn độc lộ ra răng nanh của mình, nhắm người mà cắn.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
Cảnh sắc bên ngoài càng lúc càng hoang vu, điều này khiến cho Thôi Ký Hiền kinh hoảng.
“Giám đốc Lý, ta rất hữu dụng. Ta có thể giúp tập đoàn làm rất nhiều chuyện, xin ngươi tha cho ta.”
Giọng điệu nam nhân run rẩy, hiển nhiên hắn đang cực kỳ sợ hãi.
Lý Tử Thành không nói câu nào, lạnh lùng nhìn Thôi Ký Hiền sắc mặt tái nhợt, giúp đối phương sửa sang lại cổ áo, sau đó vỗ vào mặt của hắn: “Ngươi không phải luôn miệng nói mình là dòng chính huyết mạch Thôi gia Khánh Châu sao? Nếu là vậy, ít nhất ngươi cũng nên đảm đương một chút, đừng làm mất mặt tổ tông của mình.”