Cuối cùng cũng đến địa điểm, núi Kim Tỉnh mà người nào ở Busan cũng biết.
Sau khi đi bộ mười mấy phút, Thôi Ký Hiền rốt cuộc cũng gặp người mà hắn sợ nhất.
Thôi Đấu Hạo.
“Đến rồi sao?”
Quách Quang Diệu không hung ác như Thôi Ký Hiền đã nghĩ, vẫn mỉm cười như trước.
Đám người Lý Tử Thành khom người cung kính hành lễ, sau đó lui xuống, chỉ để lại hai nam nhân đứng trong bóng tối đằng sau bốn bức tượng lớn trước cửa ngôi đền.
“Có biết vì sao ta đến đây hay không?”
Quách Quang Diệu mỉm cười nói: “Bởi vì ta đã từng cầu xin thuận buồm xuôi gió trước mặt một vị Phật, cũng đã đồng ý với lão đại sẽ không để hắn thất vọng.”
Nói đến đây, giọng điệu của Quách Quang Diệu lạnh xuống, dùng ngón tay chỉ vào Thôi Ký Hiền đang cúi người không dám nói câu nào: “Nhưng hết lần này đến lần khác ngươi lại khiến ta rất thất vọng, ngươi làm trở ngại kế hoạch của ta.”
Gió đêm rất lạnh.
Tượng Phật Như Lai to lớn có vẻ hơi âm trầm dưới ánh sao mờ tối.
“Nếu hôm nay ngươi không mở miệng nhận sai, như vậy ngươi sẽ biến thành một tên tội phạm giết cấp trên của mình.”
Giọng điệu của Quách Quang Diệu lại càng lạnh hơn: “Không phải ai cũng không thể thiếu giống như hắn.”
“Ta biết sai rồi.”
Thôi Ký Hiền thận trọng lên tiếng: “Xin lỗi, ngươi có thể cho ta một cơ hội hay không?”
“Có thể.”
Quách Quang Diệu lên tiếng, nhưng lời nói tiếp theo của hắn khiến Thôi Ký Hiền như rơi vào hầm băng.
“Nhưng phạm sai lầm thì nhất định phải trả giá đắt, nếu không còn ai sợ ta nữa, làm sao ta có thể làm việc. Ngươi nói xem có đúng không?”
“Vâng.”
Dưới ánh mắt sắc bén như ưng của nam nhân, Thôi Ký Hiền chật vật gật đầu.
“Ta không tin Phật.”
Biểu hiện của Quách Quang Diệu vô cùng kiêu ngạo: “Nhưng thỉnh thoảng ta cũng đọc kinh Phật, trong đó có một câu ta rất tán đồng. Sự việc tất có nhân, có nhân tất có quả. Vậy ngươi nói cho ta biết lý do tại sao lại giấu ta?”
“Nhớ là ta muốn nghe lời nói thật.”
Quách Quang Diệu cắt ngang Thôi Ký Hiền đang định lên tiếng: “Trong kinh Phật có nói người nói láo sẽ bị cắt lưỡi xuống Địa ngục, ngươi có biết thế nào là rút lưỡi không?”
Nam nhân chỉ vào miệng: “Chính là không còn lưỡi nữa.”
Giọng điệu của Quách Quang Diệu không hề có bất cứ do dự nào nhưng trong lời nói ẩn chứa huyết tinh khiến Thôi Ký Hiền không rét mà run, sợ hãi như thể có một bàn tay vô hình đang siết chặt trái tim hắn.
“Là ta tham, hơn nữa ta cho rằng ngươi cần ta, cũng sẽ không làm gì ta.”
Thôi Ký Hiền nói ra lý do của mình.
“Tượng Phật này đã bao lâu rồi không có người lễ bái?”
Quách Quang Diệu ngẩng đầu nhìn tượng Phật to lớn bề ngoài rách nát, lẩm bẩm một câu, sau đó quay người lại nhẹ gật đầu: “Lòng tham đơn giản là do thiếu tiền. Bắt đầu từ tháng sau, tiền lương của ngươi tăng gấp ba.”
Thôi Ký Hiền hoàn toàn ngây ra. Hắn không rõ vì sao đối phương lại còn thưởng cho mình như vậy.
Quách Quang Diệu chậm rãi bước đến bên cạnh Thôi Ký Hiền, vỗ vai người đang quỳ gối.
“Ta sai thì ta sẽ sửa, cho nên tăng lương là thỏa mãn lòng tham của ngươi. Vậy ngươi sai thì ngươi cắt đứt ngón tay của ngươi đi, coi như giúp ta bái Phật.”
Nam nhân không quay đầu lại.
Nhìn theo bóng lưng của nam nhân, Thôi Ký Hiền không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn xuống bàn tay của mình.
“Xương cốt rất cứng, cho nên khi cắt xuống phải nhanh một chút, cũng không khó như ngươi nghĩ đâu.”
Lý Tử Thành bước lên phía trước, đưa cho hắn một con dao găm lóe lên hàn quang.
Nghe Lý Tử Thành nói, ánh mắt Thôi Ký Hiền tràn đầy hoài nghi.
Không khó? Ngươi đã tự cắt bao giờ chưa?
Lý Tử Thành hiểu ánh mắt của đối phương, gương mặt không hề thay đổi giải thích một câu: “Ngón tay không nhất định phải tự cắt.”
Thời gian trôi qua từng phút một. Nửa tiếng sau, Thôi Ký Hiền ngơ ngác quỳ y nguyên ở đó.
…
“Ép hắn như vậy chỉ có hai kết quả.”
Dưới chân núi, trong chiếc xe Mercedes-Benz, Vạn Thu Sinh giúp Quách Quang Diệu châm điếu xì gà: “Hoặc là hắn hoàn toàn sợ hãi mà thần phục ngươi, hoặc trong lòng hắn sẽ chôn xuống hạt giống thù hận. Như vậy trong tương lai, người này sẽ là biến số.”
“Tìm người giám sát hắn 24/24. Nếu có biến số, hắn biến mất là được.”
Quách Quang Diệu ngậm điếu xì gà, giọng điệu lạnh lẽo.
“Được.”
Hai người nói chuyện đã chú định vận mệnh tương lai của một người, trong lời nói chỉ toàn là sự coi thường trần trụi.
“Ngươi nói hắn có hạ thủ được hay không?”
Thời gian qua lâu như vậy mà không hề có động tĩnh, Vạn Thu Sinh nhịn không được hiếu kỳ hỏi một câu.
“Không hạ thủ được là vì hắn sợ hãi.”
Quách Quang Diệu cười lạnh: “Mà sợ hãi là thủ đoạn hay nhất để khống chế một người.”
“A!”
Tiếng kêu thê thảm phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh.
Đỉnh núi, cổ Phật, chặt tay.
Thôi Ký Hiền cắn chặt răng, bàn tay máu me đầm đìa chắp trước ngực, bái lạy theo sự dặn dò của Quách Quang Diệu, hết thảy quỷ dị mà tàn nhẫn.
Hiện thực chính là như vậy.
…
Thiên Đô.
Thành phố nổi tiếng cả nước với tuyến đường sắt Bắc Kinh - Cửu Long đang từng ngày đổi thay trong làn sóng cải cách và mở cửa, nhiều tòa nhà cao tầng mọc lên với tốc độ khiến nhiều người choáng váng.
Mỗi đêm, ánh đèn neon nhấp nháy, cả thành phố được tô điểm bằng vẻ đẹp khác thường.
Mọi người đều kinh ngạc trước tốc độ của Thiên Đô, nhưng cho dù thành phố có phát triển như thế nào, sẽ luôn có những nơi mặt trời không thể chiếu sáng, cho dù nó có vẻ đẹp lộng lẫy đến đâu.
“Đến ngõ Đông Thanh rồi, mời xuống ở cửa sau, đừng chen chúc. Điểm dừng tiếp theo là Trung tâm mua sắm Cẩm Tú…”
Chuyến xe buýt số 82 một đường tăng tốc, khung cảnh những tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ dần dần ít đi, ánh đèn mờ mịt bốn phía, dường như cách Thiên Đô phồn hoa thịnh thế càng ngày càng xa.
Điền Phức xuống xe bằng cửa sau, đi qua ngõ Đông Thanh nhộn nhịp, đi thêm vài trăm mét thì rẽ vào một ngõ tối.