Tuyết Thiên Đô vào mùa đông cực nhiều.
Lớp tuyết và đủ loại rác bẩn lâu năm khiến nơi này trở nên vô cùng lộn xộn.
Cũng may bây giờ đang là mùa đông, nếu không cái mùi hăng nồng sẽ làm nản lòng bất cứ ai. Những tòa nhà ở đây vẫn nguyên vẹn như mấy chục năm trước.
Những viên gạch ốp tường đã ố đen ngả màu, những cánh cửa gỗ đổ nát, những bức tranh thần cửa dán trên mỗi cánh cửa vẫn được bảo quản tốt, khiến người ta có cảm giác thời gian như ngừng trôi ở đây.
Không có nhiều người trẻ tuổi sinh sống tại nơi này. Những người mà Điền Phức chào hỏi đều là những trung niên hơn năm mươi tuổi.
“Mẹ, ta về rồi đây.”
Nữ nhân đẩy cánh cửa gỗ của một căn nhà nhỏ, trong giọng nói tràn ngập sự vui vẻ.
“Về rồi à? Ngươi ăn cơm chưa?”
Căn phòng rất nhỏ hẹp, một chiếc bàn bát tiên được đặt ở nơi dễ thấy nhất, trên mặt bàn chất đầy những hộp giấy nhỏ làm bằng thủ công.
Lưu Tuệ Quyên mái tóc hoa râm, lưng còng. Nàng thả cặp kính lão trong tay xuống, nhìn con gái và lo lắng hỏi: “Tại sao giờ này đã về rồi?”
“Trường học không có việc gì, ta lo cho ngươi nên quay về.”
Điền Phức mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóc: “Ta đoán đúng mà, ta biết ngươi không muốn từ bỏ công việc thủ công ở siêu thị. Nói cho ta biết còn lại bao nhiêu?”
Nhìn tình huống này, đây không phải lần đầu tiên. Nữ nhân cất túi xách, sau đó ngồi đối diện mẹ mình, bắt đầu chọn hộp giấy.
“Nha đầu, mau ăn cơm đi. Chỉ còn lại hai trăm, để tự ta làm cũng được.”
Lưu Tuệ Quyên nhìn đứa con gái hiểu chuyện của mình, ánh mắt chỉ toàn là đau lòng và yêu thương: “Ta đoán ngươi sẽ về, cho nên ta đã làm riêng cho ngươi món sủi cảo tam tiên mà ngươi thích nhất.”
Điền Phức không dừng động tác, cố ý nhăn mũi như chó con: “Ta nói không hiểu sao đi trên đường lại ngửi thấy mùi mình thích, thì ra ngươi đang lén ăn thứ ngon. Cũng may mà ta trở về, không thì tổn thất lớn rồi.”
Lưu Tuệ Quyên bị biểu hiện của con gái làm cho bật cười, nhất thời không khí trong căn nhà tràn ngập sự ấm áp.
“Đúng rồi, mẹ, chúng ta còn nợ lão cửu thúc bao nhiêu tiền? Ta cho ngươi biết, con gái ngươi sắp phát tài rồi. Nạn đói không còn là vấn đề nữa.”
Điền Phức mỉm cười rất ngọt ngào.
Nghe hai chữ nạn đói, ánh mắt Lưu Tuệ Quyên trở nên ảm đạm. Ba của con gái mất sớm, nàng lại tàn tật. Cho nên vì con gái học đại học, trong nhà cực kỳ thiếu thốn.
“Hai ngàn năm trăm bốn mươi đồng.”
Lưu Tuệ Quyên đáp.
“Ngươi lại lấy tiền ta đưa cho ngươi để trả người ta sao?”
Nữ nhân cau mày, dừng động tác. Nàng nhớ mang máng lần trước mẹ nói là hơn hai ngàn tám trăm đồng, tại sao bây giờ lại ít hơn? Đáp án vô cùng sống động.
“Lão cửu thúc của ngươi cũng không dễ dàng gì, con trai suốt ngày lăn lộn bên ngoài, nói cái gì là có thể trở thành Tiểu Hồng Bào thứ hai. Mấy ngày trước, hắn đánh người ta bị thương, bị bắt vào nhà giam. Lão cửu thúc đã về hưu, tiền thuốc men của người ta là bảy trăm, thực sự không thể lo nổi.”
“Được rồi, trả được thì trả.”
Điền Phức đúng là người khéo hiểu lòng người. Nàng an ủi mẹ một câu, sợ mẹ thương tâm, liền dời chủ đề: “Đại Thành ca lại đánh nhau sao? Khi còn bé hắn không sợ trời không sợ đất, luôn gây chuyện.”
“Đúng vậy.”
Lưu Tuệ Quyên trả lời: “Mấy ngày trước, hắn tìm được công việc bảo vệ, cũng không làm được bao lâu. Ngày nào cũng uống rượu say bí tỉ, rồi hô hào muốn làm Tiểu Hồng Bào thứ hai gì đó. Hành động của hắn vô cùng điên rồ, tuổi còn trẻ lại không muốn cố gắng, cũng không biết đầu lĩnh lưu manh thì có gì tốt.”
Nàng bởi vì đi đứng không tiện nên rất ít khi ra ngoài va chạm, thành ra quan niệm rất lạc hậu. Cho nên, nàng cho rằng Tiểu Hồng Bào chính là một tên lưu manh mà thôi.
“Vâng.”
Điền Phức vén mái tóc dài rơi xuống trán, lộ ra gương mặt cực kỳ thanh tú. Không thể không nói ông trời rất thiện đãi nàng, mặc dù không cho nàng một gia cảnh giàu có, nhưng lại cho nàng một gương mặt mà 99% nữ nhân khác phải ghen tỵ. Cộng thêm dáng người của nàng cao ráo, cho dù chỉ mặc một bộ quần áo rẻ tiền, nàng vẫn toả ra hào quang chói mắt.
“Quốc gia cũng mặc kệ không quản, bây giờ mấy loại người xấu xa như vậy cũng có thể trở thành thần tượng. Nhớ cái thời của ta, trong đầu chúng ta chỉ toàn là…”
“Được rồi, mẹ.”
Nàng tay chân lanh lẹ nhanh chóng làm xong mấy cái hộp giấy, cắt ngang lời nói của mẹ mình: “Vừa rồi không phải ta nói với ngươi ta sắp phát tài sao? Chưa đến mấy ngày, ta sẽ trả hết số nợ còn lại cho lão cửu thúc.”
“Mấy ngày?”
Lưu Tuệ Quyên giật mình kêu lên: “Nha đầu chết tiệt, ngươi không được làm loạn. Tiền dễ kiếm như vậy sao? Hơn hai ngàn đồng lận đấy, không phải con số nhỏ.”
“Yên tâm đi.”
Điền Phức đoạt lấy cái hộp trong tay mẹ: “Ngươi nghỉ ngơi đi, tất cả đưa đây cho ta. Chẳng qua có người nhờ ta dạy kèm, đồng ý trả cho ta cái giá cao một chút.” Nàng cũng không nói giá tiền cụ thể, sợ hù mẹ của mình, nhưng trong lòng nàng xác thực rất vui. Cho nên nói xong, lông mày của nàng cong cong, không hề keo kiệt nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Lưu Tuệ Quyên cũng không có sức chống cự với nụ cười của con gái, chỉ nhẹ gật đầu.
“Được rồi, ngươi đã trưởng thành thì tự ngươi xử lý. Nhớ kỹ, chúng ta chỉ kiếm tiền mà mình có thể kiếm mà thôi.”
Thấy con gái hiểu chuyện như vậy, Lưu Tuệ Quyên yên tâm hơn rất nhiều, cộng thêm nàng cũng đã mệt mỏi, liền đứng dậy: “Đúng rồi, có thời gian thì ngươi đi khuyên Đại Thành ca của ngươi đi, bảo hắn đừng lêu lổng bên ngoài nữa. Từ nhỏ đến lớn hắn đều nghe lời ngươi.”
“Ta biết rồi.”
Nữ nhân gật đầu: “Học cái gì không học, lại học người ta làm Tiểu Hồng Bào. Ta nghe nói người này chính là một đại hung thần.”
Khi nói câu nói này, nàng vạn lần không ngờ học sinh mang đến cho nàng hy vọng chính là Tô Bình Nam.