Thịt khô, giấy cắt hoa… đủ loại đồ tết khiến Tô Chấn Đông có chút hoảng hốt.
Sắp tết rồi sao?
Nam nhân lẩm bẩm.
Cho đến giờ Tô Bình Nam chưa đến thăm hắn lần nào, dường như Tô Chấn Đông đã bị lãng quên trong một góc ký ức.
Tuy nhiên, Tô Chấn Đông không cảm thấy tức giận, ngược lại còn cảm thấy may mắn. May vì hắn có đứa em trai khiến hắn cảm thấy sợ hãi. Tô Bình Nam cho người đánh gãy chân hắn lần thứ hai, điều này đã phá hỏng toàn bộ may mắn của Tô Chấn Đông. Bây giờ hắn cảm thấy thật sự sợ hãi.
Tô Định Bắc có đến một lần.
Nàng đã làm sáng tỏ rất nhiều chuyện mà hắn vẫn còn mơ mơ màng màng. Nghĩ đến hành vi của mình có thể tạo thành hậu quả rất lớn cho tập đoàn Cẩm Tú, Tô Chấn Đông có chút không rét mà run.
Sự tàn nhẫn và ý chí sắt đá của lão nhị khiến cho hắn hiểu rõ, bây giờ có thể sống được một ngày hay một ngày.
Tuy nhiên, tin tức tốt hiện nay chính là chân của hắn đã ổn hơn rất nhiều. Mặc dù vẫn không thể dùng sức nhưng hắn đã có thể một mình tự đứng dậy, việc ăn uống cũng có thể tự lo. Nội điều này thôi cũng đủ khiến Tô Chấn Đông cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
Người sắp xếp đến chăm sóc hắn đều là những nam nhân khô khan, nói chuyện làm việc vô cùng cứng nhắc. Huống chi Tô Bình Nam còn dặn dò, những người kia làm sao có thái độ tốt với Tô Chấn Đông hắn chứ.
Sự lãnh huyết của Tô lão nhị đã đánh tan tính toán của Tô lão đại, đập tan mộng tưởng và phù hoa của hắn, dùng hiện thực tàn khốc đánh Tô Chấn Đông về bộ dạng nguyên bản.
Tô Bình Nam cũng không có thời gian về thôn Tô Gia.
Với tính cách kiêu ngạo của mình, loại nhân tố không ổn định như đại ca hắn nhất định phải bóp chết từ trong trứng nước. Tô Bình Nam biết rõ đức hạnh của anh trai mình là gì.
Hắn muốn Tô Chấn Đông sợ.
Phải để cho tên ngu xuẩn nhu nhược đó thật sự sợ hãi, đây mới là mục đích căn bản của hắn. Đánh Tô Chấn Đông thật đau, đánh cho hắn vĩnh viễn không còn dám tự chủ trương làm loạn.
Mặc dù thủ đoạn cay nghiệt, nhưng cũng vì tốt cho Tô Chấn Đông. Tô Bình Nam hiểu nếu đại ca của hắn phạm sai lầm, rất có thể sẽ chết người.
…
Trong lúc Tô Chấn Đông đang trông mòn con mắt, Tô Bình Nam lên máy bay đến Hàn Quốc.
Vạn Thu Sinh báo cáo bố cục hệ thống tư pháp Bổng Tử quốc đã bắt đầu. Đối với mấy chuyện này, Tô Bình Nam khó mà tin tưởng bất kỳ ai.
Về phần lịch học tiếng Anh, tất nhiên sẽ được dời về sau. Một chuyện có thể thay đổi toàn bộ vận mệnh của Điền Phức, đối với Tô Bình Nam mà nói chỉ là một việc nhỏ.
Sau khi Văn Tiểu Địch nói cho hắn biết đã tìm được một gia sư, hắn cũng chẳng ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên ừm một tiếng, thậm chí ngay cả giá cả cũng không cần hỏi, chỉ nói một câu: “Sau khi từ Hàn Quốc trở về, mỗi ngày từ trong lịch trình của ta dành ra một tiếng. Thời gian cụ thể do ngươi sắp xếp.”
“Vâng.”
Văn Tiểu Địch gật đầu.
…
Seoul, đường Diên Thế.
Khu ổ chuột này chỉ cách trường Luật đại học Quốc gia Seoul hai cây số, cho nên lúc nào cũng đông đúc.
Không giống những khu ổ chuột ở những nơi khác, nó tràn đầy sức sống, tỷ lệ tội phạm cực kỳ thấp và không có người vô gia cư nào ở bất cứ đâu.
Ở đây gần như tập trung toàn bộ những người trẻ tuổi vừa có mộng tưởng vừa có dã tâm trên toàn đất nước. Bọn hắn vừa đi làm vừa đi học chỉ vì có thể bước chân vào thánh địa kia.
Trường Luật Seoul.
Ở đất nước này, chỉ có hai nghề nghiệp mà những người bình thường mơ ước.
Một là bác sĩ, hai là thanh tra.
Bác sĩ tượng trưng cho tiền tài, còn thanh tra đại diện cho quyền lực.
Vì vậy, nếu dân thường muốn chân chính bước vào giới thượng lưu, phá vỡ gông xiềng vô hình, cách duy nhất và tốt nhất chính là thi vào trường luật, sau đó trở thành thanh tra.
Và kỳ thi tư pháp của Hàn Quốc khó nhất thế giới, không một thiên tài nào dám nói rằng mình có thể vượt qua kỳ thi khó đến nghẹt thở đó.
Bộ mặt xấu xí của một số kẻ đứng đầu đất nước một lần nữa được thể hiện đầy đủ trong vấn đề này. Để mở cửa cho thế hệ sau của mình, giới tài phiệt và chức sắc đã đưa ra một chính sách khác thường.
Tức là tỷ lệ đỗ tốt nghiệp của sinh viên trường luật không được thấp hơn 75%, lời này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là một khi đã trúng tuyển vào trường luật, đối với những người ở các trường cao đẳng và đại học khác trong xã hội hoặc những người đã bắt tay vào công việc khác mà vẫn còn ước mơ, kỳ thi khó như lên trời kia chính là một vấn đề về xác suất.
Chỉ cần ngươi không phạm sai lầm nào, điểm số của ngươi nằm trong top 75% học sinh tốt nghiệp năm nay thì xin chúc mừng, ngươi nhất định sẽ vượt qua cây cầu độc mộc thiên quân vạn mã này.
Biểu hiện trực tiếp nhất của một người có tài nguyên chính là sự giàu có, vì vậy học phí của các trường luật quá cao khiến hầu hết các gia đình trung lưu nản lòng.
Một trăm tám mươi triệu won một năm.
Chi phí cho bốn năm là bảy trăm hai mươi triệu won, một số tiền lớn đáng kinh ngạc, nhưng đó còn chưa hết. Ngươi có biết chi phí để thi vào trường luật là bao nhiêu không?
Một trăm hai mươi triệu won.
Bất kể ngươi có vượt qua kỳ thi hay không, khoản phí này sẽ không được hoàn lại, cộng với các loại tài liệu đắt đỏ, điều này đã giết chết 90% hy vọng của các gia đình bình dân.
Đây chính là hiện trạng.
Người dân Bổng Tử quốc tập mãi thành quen, nhưng Vạn Thu Sinh lại phát hiện một mỏ vàng.
Ở một đất nước năm mươi triệu dân, tam quyền phân lập, nhưng hệ thống giám sát quyền lực nhất chỉ có vẻn vẹn một nghìn bảy trăm người.
Theo thống kê của Vạn Thu Sinh, cấu trúc của hệ thống giám sát rõ ràng đang già đi, tức là trong ba năm tới, hơn bốn trăm người sẽ rời bỏ quyền ban đầu của mình và đảm nhận các vị trí chuyên nghiệp như luật sư hoặc chuyên gia tư vấn cho các nhà tài phiệt.
Đây chính là một cơ hội.