Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 943 - Chương 943: Hiện Thực Tàn Khốc

Chương 943: Hiện thực tàn khốc Chương 943: Hiện thực tàn khốc

Đến tập đoàn Cẩm Tú thời gian đã lâu, Vạn Thu Sinh giống như cá gặp nước, như gặp được mùa xuân thứ hai.

Một người đã từng ngồi tù, một người đã từng đùa bỡn với chính trị gia cả đời không hề mâu thuẫn với phong cách làm việc và bản lĩnh của Tô Bình Nam.

Ngược lại, hắn lại càng khăng khăng một lòng.

Hắn thuộc loại trời sinh thích đùa bỡn lòng người, thứ mà hắn theo đuổi chính là tiếu lý tàng đao, âm thầm hạ thủ đoạn phía sau. Nhưng ở Cẩm Tú, sự tuyệt tình và quyết đoán khiến cho hắn thích thú giống như một ông già uống một chén rượu nóng ngày đông.

Cho nên, đề nghị của hắn đối với Tô Bình Nam chỉ có bốn chữ.

Đại thương kinh quốc.

“Ở Hạ quốc, doanh nhân thành công nhất chưa bao giờ là những kẻ ngốc như Thẩm Vạn Tam, Phạm Hâm, mà là Lã Bất Vi.”

Giọng điệu kích động của Vạn Thu Sinh vang lên trong điện thoại, thậm chí còn có chút run run: “Có một tên đầu cơ kiếm lợi như Lã Bất Vi, ngày sau mới có cường Tần thống nhất thiên hạ. Chúng ta đầu tư vào những thanh niên tài tuấn bị từ chối ngoài cửa bởi vì vấn đề tài phú. Đến thời cơ thích hợp, quốc gia này vĩnh viễn sẽ có chỗ cho Cẩm Tú chúng ta cắm dùi.”

10h15, Tô Bình Nam một lần nữa đặt chân lên Bổng Tử quốc.

Cổng sân bay Seoul.

Cao tầng nòng cốt của tập đoàn Kim Môn đều có mặt.

Đinh Thanh với gương mặt sẹo dữ tợn, Lý Tử Thành với gương mặt bình tĩnh, Vạn Thu Sinh với nụ cười luôn thường trực trên môi, cùng với Quách Quang Diệu đang cố gắng đè nén niềm vui.

Nhìn thấy đoàn người Tô Bình Nam bước ra, đám Đinh Thanh đồng loạt khom người hành lễ. Điều này khiến cho không ít người Bổng Tử quốc phải ghé mắt.

Tô Bình Nam gật đầu, sau đó ôm Quách Quang Diệu một cái: “Nghe nói bây giờ ngươi nói tiếng Hàn rất lưu loát? Không tệ.”

Quách Quang Diệu vô cùng hưng phấn. Mặc dù Tô Bình Nam không nói nhiều, nhưng ý khen ngợi trong lời nói khiến cho hắn vui vẻ cực kỳ. Lão đại khó có lúc khen người khác. Đây là lần đầu tiên trong trí nhớ của hắn.

Tô Bình Nam và Quách Quang Diệu hàn huyên vài câu, sau đó quay sang nhìn gương mặt sẹo dữ tợn của Đinh Thanh: “Ta đã nói ta nhất định sẽ làm được.”

“Hết thảy đều nghe theo sự phân phó của ngài.”

Đinh Thanh khom người.

“Vậy chúng ta bắt đầu đi.”

Tô Bình Nam đốt một điếu xì gà, ánh mắt nhìn chăm chú đất nước xa lạ, giọng điệu bình tĩnh.

Con đường Diên Thế vẫn đông đúc như cũ.

Hàn Tại Huân quấn mình rất dày. Cũng không còn cách nào, ba ngày hắn chỉ ăn hai thùng mì tôm, lượng calo hấp thụ giảm đi khiến cho hắn không chịu được lạnh.

Nam nhân cuộn tròn người, nhìn cái bánh ngọt qua tủ kính tản ra mùi thơm mê người mà không ngừng nuốt nước bọt. Qua tấm kính phản quang, nhìn hắn rất chật vật.

Đầu tóc bù xù, da dẻ vàng vọt, quầng mắt sưng húp bất thường vì đói, cả người uể oải, già nua, nào giống thanh niên ba mươi tuổi chứ.

Hết thảy cũng là vì trở thành thanh tra. Đây là lần thứ bảy hắn đập nồi dìm thuyền.

Từ hai mươi ba tuổi đến cái tuổi ba mươi, trong bảy năm hoàng kim, sau khi ba của hắn mất, hắn bán nhà và liên tục thi cử.

Sau hai lần thất bại, hắn buộc phải làm bốn công việc, cộng với việc học, nam nhân này chỉ ngủ được bốn tiếng rưỡi mỗi ngày.

Tất cả những điều này đều vì một mục tiêu, đó là vượt qua kỳ thi tư pháp, bước lên cây cầu độc mộc, trở thành người thực sự có thể làm chủ vận mệnh của mình.

Vì thế, hắn bị chúng bạn xa lánh.

Một phần lớn nguyên nhân cái chết của người ba là do quá mệt mỏi, vì ước mơ của đứa con trai lớn mà lão nhân này đã đốt cháy mạng sống của mình. Ở tuổi đó hắn vẫn làm việc hơn mười tiếng đồng hồ và qua đời vì một cơn đau tim, xuất huyết não. Điều này khiến cho em gái và em trai sớm ra ngoài làm công hiểu lầm hắn rất sâu.

Một gia đình bình dân không thể cùng lúc gánh vác gánh nặng học hành cho ba đứa con, huống chi con đường mà hắn đi lại là con đường khó khăn nhất cũng như tốn kém nhất.

Hai người vốn bất mãn với sự thiên vị của ba, bây giờ thấy anh trai lại tranh thủ từng phút từng giây đọc tài liệu trong đám tang của ba mình thì hoàn toàn bùng phát. Ba anh em đã ra tay đánh nhau.

Hàn Tại Huân không hối hận về việc này.

Hắn không muốn trở thành một tài xế xe tải như em trai mình, người chỉ có thể sống cả đời với mức lương tối thiểu trong khi phải làm công việc mệt mỏi nhất với mùi cá tanh trên người, lại càng không muốn cưới một nữ nhân chỉ vì mấy trăm won mà tính toán chi li cả ngày như em gái.

Điều kiện để thoát khỏi hết thảy chính là thông qua kỳ thi.

Bây giờ cách lần tiếp theo chỉ có ba tháng.

Hắn có thể đọc ngược cuốn sách luật pháp một cách trôi chảy. Các vụ án trong buổi phỏng vấn năm năm qua không thể làm khó hắn. Vì thế, hắn rất tự tin về việc mình có thể vượt qua kỳ thi này hay không.

Nhưng vấn đề lớn nhất bây giờ là hắn không có nhiều tiền như vậy.

Đúng vậy, một trăm hai mươi triệu won đối với hắn là con số không thể đạt được, dù đã xin hết họ hàng, cộng với số tiền tiết kiệm đi làm bao năm qua, hắn vẫn còn thiếu hơn một nửa.

Thời gian quá ngắn khiến hắn có chút tuyệt vọng. Vì lý do này, hắn thậm chí còn tìm đến những công ty tài chính có lai lịch phức tạp để vay nặng lãi, đáng tiếc hắn không có bất kỳ vật thế chấp hay bảo lãnh nào, đối phương cũng từ chối.

“Miễn là ngươi có thể lấy được lệ phí thi, ngươi có thể làm bất cứ điều gì, thậm chí vi phạm pháp luật.”

Đây là suy nghĩ chân thực nhất trong lòng hắn, một anh chàng chăm chỉ học luật bảy năm muốn phá luật, thế giới này luôn rất thực tế và tàn khốc như thế.

Bình Luận (0)
Comment