“Ngươi là Hàn Tại Huân?”
Trong khi hắn vẫn đang thèm thuồng nhìn những món ăn ngon bên trong cửa kính, một giọng nói xa lạ vang lên sau lưng hắn.
“Vâng, là ta.”
Hàn Tại Huân quay đầu, nhìn thấy hai nam nhân mặc vest màu đen cầm tấm hình của hắn trong tay, cau mày so sánh.
“Ngươi chính là tên gia hỏa dự thi bảy năm nhưng không từ bỏ ý định?”
Nam nhân trước mặt nhìn vô cùng tàn tạ, rõ ràng không tương xứng với tấm ảnh. Nam nhân mặc vest xác nhận lại một lần nữa.
“Đúng vậy.”
Hàn Tại Huân hơi bất ngờ nhưng vẫn thành thật trả lời. Hắn có thể nhìn ra giá tiền bộ vest hai người đang mặc không rẻ, hắn không thể trêu vào.
“Vận khí của ngươi không tệ, mau theo ta đến gặp một người.”
Đối phương vỗ vai của hắn: “Lên xe.”
Nhìn chiếc xe con hiện đại màu đen ven đường, Hàn Tại Huân có chút do dự nhưng lời nói của đối phương đã khiến hắn hạ quyết tâm.
“Có người tài trợ ngươi tham gia kỳ thi tư pháp, muốn gặp ngươi một lần.”
Cùng một cảnh nhưng lại được trình diễn ở những nơi khác nhau trên con phố Diên Thế. Có lẽ tình huống của mỗi người khác nhau nhưng có một điều không ngoại lệ.
Đó là bọn hắn đều đã đến đường cùng, hơn nữa tất cả đều đang cố gắng.
…
Người dân Bổng Tứ quốc có lòng tự hào dân tộc mà người ngoài không thể hiểu được. Cho nên, khi Đinh Thanh giới thiệu thịt bò Hàn Quốc tại nhà hàng phương Tây hàng đầu ở Seoul, cảm giác tự hào trên gương mặt hắn không khiến Tô Bình Nam cảm thấy ngạc nhiên.
“Nói cho ta biết thứ này có gì tốt?”
Tô Bình Nam nhìn miếng thịt thăn trên chiếc đĩa trước mặt, giọng điệu có chút trêu chọc.
“Thịt bò Hàn Quốc, sản xuất trong nước, tất cả quy trình đều do chúng ta tự làm.” Đinh Thanh trả lời một cách đương nhiên.
“Nơi này nhỏ, vì sao ngươi cảm thấy nơi này mới là tốt nhất?”
Tô Bình Nam cười hỏi.
Đinh Thanh tỏ ra lúng túng. Trong suốt quá trình trưởng thành của mình, hắn dường như luôn mang một quan niệm: chỉ có những thứ được sản xuất ở nước mình mới là tốt nhất.
“Ngươi phải nhớ kỹ điều này.”
Mặc dù Tô Bình Nam đang cười, nhưng lại có chút lạnh lùng: “Ngươi cần phải có tầm nhìn xa trông rộng, rất nhiều chuyện không phải ngươi cho là lẽ thường, ta chưa bao giờ cảm thấy ở nơi này có cái gì đáng tự hào.”
Đối với việc Tô Bình Nam miệt thị quốc gia mình, Đinh Thanh im lặng, còn Lý Tử Thành thì không nói nên lời. Tô Bình Nam hiểu hai người đang suy nghĩ chuyện gì nhưng lời nói của hắn vẫn sắc bén như đao:
“Cẩm Tú mới là hết thảy của chúng ta, bao gồm…”
Đôi mắt của nam nhân tràn đầy sự kiêu ngạo không thể che giấu: “Mọi thứ.”
…
Nơi gặp mặt là một nhà hàng tây rất nổi tiếng ở Seoul. Nhà hàng tuy nổi tiếng nhưng đối với những người trẻ tuổi hay trung niên vừa xuống xe, nhà hàng trước mặt bọn hắn lại rất xa lạ.
Không có lý do nào khác, nơi này vẫn chưa phải sân khấu thuộc về bọn hắn.
Tiền tài đại diện cho thực lực. Nhìn thấy nhà hàng rõ ràng đã được đặt trước, đám người Hàn Tại Huân lập tức trút bỏ mọi bất an trong lòng.
Về phần những người khác, tuy rằng Hàn Tại Huân không nói mấy câu nhưng cũng rất quen thuộc. Nên biết rằng đường Diên Thế không lớn, chỉ có mấy chỗ chi phí thấp. Những người này ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp, đều biết rõ đối phương cũng giống như mình. Tất cả mọi người đang cố gắng vượt qua cây cầu độc mộc đã chật kín thiên quân vạn mã.
Có mấy nam nhân mặc vest màu đen đứng xếp thành hai hàng ở cửa, người cầm đầu cẩn thận so sánh ảnh chụp trong tay rồi làm động tác mời.
Đám người đã bị xã hội tàn khốc tiêu diệt kiêu ngạo đều không hẹn mà cùng khom người nịnh nọt, sau đó mới đẩy cánh cửa mà ngày thường thậm chí bọn hắn còn không dám nhìn lâu, sau đó bước vào.
Trang trí của nhà hàng theo phong cách châu Âu tiêu chuẩn, những chiếc đèn đẹp mắt và phong cách màu be khiến nhiều người càng thêm thấp thỏm, bó tay bó chân.
“Ngồi đi.”
Một nam nhân trẻ tuổi, trên gương mặt có một vết sẹo dữ tợn lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh. Bên trong có một chiếc bàn ăn hình chữ nhật giống như bức tranh Bữa tiệc ly. Bốn nam nhân đang ngồi, trong đó có một nam nhân mặc vest xanh nhạt ngồi ở vị trí chủ vị, ánh mắt sắc bén, tạo cảm giác không giận tự uy.
Mọi người khom người, tự giác ngồi ở vị trí thấp nhất.
“Hàn Tại Huân Khánh Châu, Phác Xương Bình, Lý Trọng Hạo…”
Người trẻ tuổi ngồi ở ghế chính bên trái lần lượt đọc tên và quê quán của từng người, sau đó gật đầu nói: “Bất luận các ngươi đến từ đâu đều có chung một đặc điểm.”
“Đó chính là các ngươi có tư cách thông qua kỳ thi tư pháp nhưng lại không cách nào gánh được chi phí đắt đỏ.”
Sau khi nghe thấy câu này, lưng mọi người lập tức thẳng tắp.
“Không thể phủ nhận các ngươi đều rất cố gắng. Trên cơ bản, các ngươi đều đã ngây người trên đường Diên Thế gần năm năm. Điều này khiến cho đa số các ngươi táng gia bại sản, thậm chí có người còn nợ nần chồng chất.”
Thanh niên kia cười lạnh: “Cho nên, trong cuộc thi hai tháng sau, các ngươi đã thua thảm hại.”
Mọi người đều im lặng.
“Ta muốn hỏi ngươi, nếu ngươi không vượt qua kỳ thi này, hoặc vì lý do tài chính không thể tham gia, bước tiếp theo của ngươi sẽ là gì?”
Quách Quang Diệu nhìn Hàn Tại Huân.
“Ta không biết.”
Hàn Tại Huân đứng dậy, cúi đầu chào như một học sinh ngoan, rồi nghiêm nghị trả lời với giọng đắng chát: “Có lẽ ta sẽ đến một công ty luật làm công việc thấp kém nhất, nhưng khả năng cao là ta sẽ nhảy xuống từ tầng cao nhất của tòa nhà Seoul, nơi ta có thể nhìn thấy trường luật.”
Những người đi cùng đến giờ vẫn còn sợ hãi quay sang nhìn nhau, nhẹ gật đầu.
Đúng vậy.
Lời nói của Hàn Tại Huân khiến nhiều người cảm thấy tiếc hùi hụi. Bọn hắn có tham vọng và làm việc đủ chăm chỉ, nên chẳng khác nào đánh cược mọi thứ.
“Đáp án của các ngươi thì sao?”
Quách Quang Diệu nhìn những người khác.
“Ta chọn cái chết.”
Phác Xương Bình nói tiếp: “Ba mẹ ta không còn khả năng giúp ta được nữa. Với đồng lương ít ỏi từ công việc bán thời gian của ta, phải mất mười một năm để tiết kiệm đủ cho kỳ thi tiếp theo.”
“Mười một năm.”
Biểu hiện của nam nhân chỉ toàn là tuyệt vọng: “Ta biết ta không thể trụ được lâu như thế.”