Món ăn rất nhanh được mang lên.
Mọi người đều cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh và giả vờ không quan tâm, nhưng yết hầu lăn lên lăn xuống vì nuốt nước bọt đã phản bội nội tâm của bọn hắn.
Lý Tử Thành đứng dậy giúp mọi người rót một ly rượu vang. Mọi người nhìn chai rượu trên tay hắn với ánh mắt rực lửa và hơi thở nặng nề.
Chưa ăn thịt heo không có nghĩa là chưa từng nhìn thấy heo chạy.
Rượu vang đỏ của Romanee-Conti chỉ có trong truyền thuyết đã thể hiện tài phú và quyền thế của đại nhân vật nãy giờ chưa lên tiếng.
“Chào mọi người.”
Tô Bình Nam giơ ly rượu lên, chậm rãi mở miệng nói câu đầu tiên.
Đám người Hàn Tại Huân có chút kinh ngạc.
Hạ quốc?
Quách Quang Diệu xung phong làm phiên dịch. Mọi người cuống quýt nâng ly đáp lại.
“Xem ra vừa đủ.”
Nhìn chai rượu rỗng tuếch, Tô Bình Nam mỉm cười nói.
“Trước khi uống rượu, cho phép ta tự giới thiệu.”
Tô Bình Nam muốn lớn tiếng dọa người. Hắn chậm rãi lên tiếng: “Rượu trong ly của mọi người là loại rượu Romanee-Conti 1945 nổi tiếng.”
Ánh mắt của mọi người, kể cả Đinh Thanh và Phác Thái Nhật lập tức tập trung vào ly chất lỏng màu đỏ tươi trước mặt.
Tô Bình Nam nói tiếp: “Năm đó, Đức phát động chiến tranh càn quét Oshasha, cho nên toàn bộ nhà máy rượu chỉ sản xuất được sáu trăm chai.”
“Vì thế, giá của mỗi chai có thể nói là liên thành. Chai rượu trong tay ta có giá 2,73 triệu.”
Nam nhân dừng lại một chút: “Đô la.”
Nền kinh tế Hàn Quốc hiện tại vẫn chưa sụp đổ, tỷ giá hối đoái của đồng won Hàn Quốc với đô la Mỹ là 1:400. Sau khi quy đổi, giá trị của ly rượu trên bàn là 1,8 tỷ?
“Nói cách khác, ly rượu ngươi cầm trong tay chính là phí tổn kỳ thi tư pháp ba tháng sau của các ngươi.”
Đám người Hàn Tại Huân giống như bị lực trùng kích đánh trúng.
Tài phú mà bọn hắn cược cả tính mệnh chỉ bằng một chai rượu của người khác? Điều này khiến sắc mặt mọi người đỏ bừng.
“Đây chính là một thế giới không công bằng cho đến bây giờ. Đây là một quốc gia không công bằng cũng đến tận bây giờ.”
Tô Bình Nam không che giấu sự kiệt ngạo của mình.
Tất cả mọi người đều im lặng, chỉ có tiếng phiên dịch của Quách Quang Diệu quanh quẩn trong không gian trống trải.
“Kế tiếp ta muốn hỏi một vấn đề, ta muốn biết lý do chân thực ngươi tham gia kỳ thi thanh tra.”
Giọng điệu Tô Bình Nam vô cùng lạnh lẽo: “Ta chỉ cho các ngươi cơ hội thay đổi số phận. Chú ý, tuyệt đối không được nói dối. Nếu không, ngươi sẽ tự động bị loại.”
Ánh mắt Tô Bình Nam nhìn chằm chằm vào một nam nhân tên Tôn Hưng Mẫn: “Ngươi trả lời trước đi.”
Hàn Tại Huân biết người này.
Hắn rất nổi tiếng ở đường Diên Thế, là một người rất thiện lương, luôn lấy giúp người làm niềm vui, cũng là một trong những người cố gắng nhất và có thành tích tốt nhất.
Tôn Hưng Mẫn đứng dậy, tập trung suy nghĩ rồi trả lời: “Tư pháp hắc ám lại mục nát. Mục đích ta thi đậu trở thành thanh tra cũng chính là muốn người của quốc gia này có được công chính chân chính.”
“Ta tin ngươi nói thật.”
Nghiêng tai lắng nghe Quách Quang Diệu phiên dịch lại, rồi xem thông tin về người này, Tô Bình Nam gật đầu: “Để hắn uống xong ly rượu đó rồi tiễn hắn đi.”
Rượu vang đỏ như máu.
Nâng ly, uống rượu.
Mùi thơm cùng một chút cay nồng của ô mai và anh đào đen đã khiến vị giác của Tôn Hưng Mẫn bùng nổ.
“Ngươi có thể rời đi rồi.”
Câu nói tiếp theo của Quách Quang Diệu khiến hắn ngơ ngác: “Bọn ta không cần ngươi, vậy nên ngươi đã bị loại. Thời gian là vô giá, nhưng Tô tiên sinh cho rằng ly rượu này đã đủ để chuộc lỗi.”
Thanh niên ngơ ngác rời đi dưới sự thúc giục của hai nam nhân có vẻ mặt vô cảm. Lúc sắp đến cửa, hắn giống như phát điên khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
“Tại sao vậy tiên sinh?”
Tôn Hưng Mẫn đột nhiên thoát khỏi sự kìm kẹp của hai nam nhân, chạy vài bước đến trước mặt Tô Bình Nam, cúi người chín mươi độ. Tâm trạng kích động khiến gân xanh trên cổ hắn nổi lên: “Ngài tình nguyện cho ta uống loại rượu vang cao cấp như vậy, nhưng lại không bằng lòng giúp ta nữa sao? Ngài phải biết ta là người có triển vọng nhất ở đây. Tại sao chứ? Xin hãy nói cho ta biết.”
“Ly rượu đó là lời xin lỗi vì đã làm mất thời gian của ngươi.”
Tô Bình Nam vẫy tay ra hiệu cho hai nam nhân kia lùi lại trước. Với thân thủ của mình, hắn không hề lo đối phương sẽ làm hại mình.
“Ngươi muốn biết lý do?”
Tô Bình Nam híp mắt, khóe miệng mang theo một tia châm chọc như có như không.
“Vâng, thưa tiên sinh. Ta muốn xin ngài giúp ta, ta nhất định sẽ trở thành thanh tra ưu tú nhất.”
Tôn Hưng Mẫn trả lời: “Ta cũng có thể từ từ trả lại tiền vốn cho ngài, thậm chí còn có thể trả lãi.”
“Ta là một doanh nhân.”
Tô Bình Nam cười lạnh: “Trong mắt ta, công bằng và lương thiện không có bất kỳ giá trị đầu tư nào.”
Nhìn thanh niên hồn bay phách lạc rời đi, vẻ mặt của những người khác cũng trở nên nghiêm trọng và tái nhợt.
Đứng trên bờ vực thẳm, bọn hắn không còn khả năng nhận thua.
…
Cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục, ánh mắt Tô Bình Nam nhìn về phía Hàn Tại Huân.
“Hơn hẳn mọi người.”
Đây là câu trả lời của Hàn Tại Huân. Giọng nói của hắn thậm chí còn run lên vì căng thẳng: “Ta không cam tâm trở thành một người hạ đẳng. Đây là cơ hội duy nhất để ta thay đổi vận mệnh của mình.”
Tô Bình Nam nghe câu trả lời thì gật đầu, dời mắt sang người tiếp theo.
“Ta thích quyền lực và khao khát quyền lực.”
Những người còn lại thì đủ loại đủ kiểu, nhưng về cơ bản đều giống nhau. Những người này đều rất quả quyết, không che giấu tham vọng của mình.
“Rất tốt.”
Tô Bình Nam đã làm một việc khiến bọn hắn đau lòng không nói nên lời. Hắn đổ rượu trong ly ra.
“Đổ nó đi, các quý ông.”
Tô Bình Nam không hề tỏ ra tiếc nuối: “Chính vì nó đắt tiền, vậy nên cảm giác vứt bỏ nó còn khó quên hơn nhiều so với việc uống nó.”
Tay của một vài nam nhân ở phố Duyên Thế đang run rẩy, nhưng vẫn làm theo những gì hắn nói.