Lý Trọng Cửu đã được ra tù.
Có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ rằng Thạch Hạo đã theo hắn liều mạng từ nhỏ lại thật sự giúp hắn chống lại tất cả tội danh.
“Thằng khốn, ra ngoài đón nhận cuộc sống mới của mình đi.”
Thuộc hạ cũ của trưởng phòng Khương giúp hắn mở còng tay, nói với giọng điệu bình thản.
Rõ ràng là đối phương vẫn giận cá chém thớt về cái chết của trưởng phòng Khương.
“Thứ ta coi thường nhất là những kẻ miệng lưỡi thủ đoạn.”
Lý Trọng Cửu đã thua hết gia tài vẫn mang vẻ mặt kiêu ngạo như cũ: “Nếu ngươi thực sự có can đảm, hãy ra khỏi cánh cửa này với ta. Ta không chỉ đánh gãy răng của ngươi, mà còn bẻ gãy cổ ngươi.”
Giọng nói trầm thấp khiến đối phương dừng động tác. Sau khi nuốt một ngụm nước bọt thì không tiếp lời nữa.
“Thằng chó.”
Lý Trọng Cửu kiểm tra những thứ bị tịch thu trước khi vào tù, khóe miệng đầy vẻ châm chọc.
Những người mặc cảnh phục lặng lẽ nhìn nam nhân dần dần trở lại với dáng vẻ chân mang giày da, tay đeo đồng hồ vàng, sau đó giúp hắn mở cánh cửa sắt.
“Quản lý Lý, ta có một tin tức báo cho ngươi.”
Có lẽ sự ngăn cách của cánh cổng sắt đã cho thuộc hạ của trưởng phòng Khương dũng khí lên tiếng một lần nữa.
“Ngươi muốn nói gì?”
Lý Trọng Cửu dừng bước, nhưng không quay đầu lại.
“Nó không còn thuộc về Hổ Phái nữa. Tập đoàn Kim Môn đã hoàn toàn thuộc sở hữu của Đinh Thanh. Hắn đã mua cổ phần của mọi người với giá cao.”
“Thằng khốn.”
Lý Trọng Cửu lầm bầm bước lên phía trước, vẫy tay với người phía sau: “Ta thừa nhận hắn thắng.”
Nhìn bóng lưng lẻ loi của nam nhân đi xa, một trong mấy tên giám ngục nói: “Còn tranh cãi với hắn làm gì, hắn đã cùng đường bí lối rồi, không thể làm gì được nữa. Huống hồ...”
Tên giám ngục đang nói thì dừng lại, vẻ mặt có chút ảm đạm: “Có lẽ sẽ không gặp lại hắn nữa.”
Nam nhân trung niên với với vẻ mặt sương gió bên cạnh gật đầu tán thành: “Nhìn khí thế này đi. Thằng con nhà ta ngày nào cũng quậy phá, không biết có bao nhiêu người có thể đi hết con đường này?”
…
Vẫn là tòa nhà trống trải đó, Lý Trọng Cửu không bắt xe mà đi bộ rất lâu mới về đến nơi.
Hắn chậm rãi đi lên lầu, nhìn khung cảnh quen thuộc, nhếch miệng cười. Hắn đi thẳng đến tủ trưng bày đủ loại rượu, nhập mật khẩu, sau đó lấy ra chai rượu Whisky quý giá nhất của mình.
Cả người ngồi phịch xuống sô pha, cứ thế uống một ngụm rượu lớn, hương vị cay nồng làm hắn dễ chịu hơn.
“Này, có thuốc lá không?”
Lý Trọng Cửu nheo mắt nhìn phong cảnh Busan: “Đúng là một ngày tốt để lên đường.”
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên.
“Đinh tổng, trước khi đi xin một điếu không có vấn đề gì chứ?”
Lý Trọng Cửu không quay đầu lại, nói với giọng điệu bình tĩnh.
“Bây giờ ta chỉ hút xì gà.”
Đinh Thanh xuất hiện phía sau hắn, trả lời với một nụ cười.
“Sao cũng được.”
Lý Trọng Cửu quay người lại, cảnh tượng trước mắt khiến hắn có chút kinh ngạc. Đinh Thanh vốn dĩ đang nắm quyền lại đang đứng phía sau một thanh niên với vẻ mặt cung kính.
Hắn đã nhìn thấy người này trong đám tang của ba Đinh Thanh.
Tô Bình Nam.
Người đứng đầu một công ty lớn ở Hạ quốc, cũng là đối tác kinh tế quan trọng của Đinh Thanh và những người khác... Đối phương đã thử tiếp cận hắn, nhưng hắn đã từ chối vì lòng kiêu ngạo.
Lúc này đối phương xuất hiện ở đây, còn Đinh Thanh lại có dáng vẻ như thuộc hạ, điều này khiến hắn mặc dù biết mình sắp phải đối mặt với cái chết cũng bất giác cảm thấy tò mò.
Đinh Thanh tiến lên, lấy điếu xì gà ra, thậm chí còn kiên nhẫn châm lửa cho hắn.
“Có thể hỏi một câu được chứ?”
Đinh Thanh lên tiếng.
“Ta đã đi đến bước này, còn cái gì không thể trả lời.”
Lý Trọng Cửu đột nhiên cảm thấy hương vị của xì gà kỳ thực cũng không tệ.
“Tại sao ngươi không rời khỏi Busan?”
Đinh Thanh nghiêm túc nói: “Nếu như ngươi chọn rời đi, ta sẽ thả cho ngươi đi.”
“Vì ta là Lý Trọng Cửu đầy kiêu ngạo.”
Nam nhân vẫn kiêu ngạo như mọi khi. Câu nói này đại diện cho tất cả mọi thứ.
“Nhưng ngươi giúp người Hạ quốc từ khi nào vậy?”
Lý Trọng Cửu nheo mắt, giọng điệu đầy vẻ khinh thường.
“Hắn vẫn luôn giúp ta rất nhiều việc. Kể từ ngày tập đoàn Kim Môn được thành lập, công ty này đã được định sẵn là của ta.”
Tô Bình Nam nhìn Lý Trọng Cửu: “Ngươi không rời khỏi Busan mà chọn quay lại, vậy nên ta đến gặp ngươi một lần.”
“Giúp ta làm việc không có gì xấu hổ. Không chỉ có Đinh Thanh, mà chẳng bao lâu nữa, trên đất nước này sẽ có hàng ngàn hàng vạn người phục vụ ta.”
Mặc dù không thể hiểu được những gì hắn nói, nhưng Lý Trọng Cửu rất quen thuộc với giọng điệu và thái độ của Tô Bình Nam.
Ngang ngược và cực kỳ tự tin.
“Ngươi không chọn rời khỏi Busan, đây là lý do cơ bản để ta gặp ngươi.”
“Giao hết sổ sách mà hội trưởng Thạch đã đưa cho ngươi. Ta sẽ nể mặt ngươi một lần.”
Tô Bình Nam cúi người xuống: “Những kẻ kiêu ngạo không muốn mình ra đi thảm hại, huống chi ngươi là Lý Trọng Cửu.”
Lý Trọng Cửu im lặng.
Hắn không phải kẻ ngốc, mặc dù đối phương không giải thích cặn kẽ, nhưng cuối cùng hắn cũng biết tại sao tất cả những chuyện này lại xảy ra.
Hóa ra ngay từ ngày đầu tiên tên Đinh Thanh này gia nhập, tên đáng sợ này đã nhắm vào tập đoàn Kim Môn như một con kền kền.
“Cho ta một câu trả lời. Chuyện của hội trưởng Thạch có phải các ngươi làm không?”
“Không phải.”
Tô Bình Nam lắc đầu: “Là trưởng phòng Khương làm, ta chỉ ở phía sau thúc đẩy.”
“Hiểu rồi.”
Lý Trọng Cửu gật đầu: “Sống chết của những chính khách bẩn thỉu đó không liên quan gì đến ta, ta sẽ đổi một thân phận khác.”