“Nhìn đi, ta nói đúng chứ?”
Sáng sớm hôm sau, vị cảnh sát đưa Lý Trọng Cửu ra khỏi tù vừa ăn bánh mì, vừa chỉ vào tờ báo và nói với đồng nghiệp của mình.
“Một nam nhân đã nhảy lầu tự tử trên phố Bạch Thạch, Busan. Có thông tin cho rằng nam nhân này là Lý Trọng Cửu, đã từng là một trong những quản lý của tập đoàn Kim Môn. Bởi vì vay một món nợ lớn nên đã làm ra hành động dại dột như vậy. Vì lý do đó, chủ tịch hội đồng đương nhiệm của tập đoàn Kim Môn - Đinh Thanh tiên sinh đã bày tỏ sự tiếc nuối, đồng thời chịu mọi chi phí tang lễ của quản lý Lý Trọng Cửu…"
Đồng nghiệp nhìn thoáng qua rồi ném tờ báo qua một bên: “Khốn khiếp, nhưng lo liệu hậu sự như vậy xem như không tệ. Ta còn tưởng phải cho vào danh sách mất tích chứ.”
“Nói không chừng lại làm thỏa thuận gì nữa rồi.”
Đồng nghiệp đang ăn bánh mì thuận miệng nói: “Không có mới là lạ.”
Chủ đề này không tiếp tục nữa. Cho dù người đó có ngang ngược đến cỡ nào, một khi kết thúc cũng chỉ là đề tài nói chuyện của người khác.
…
“Ông chủ Ngô, một vị thanh tra tên là Phác Thái Nhật muốn tìm ngài.”
Ông chủ Ngô, một trong những thượng nghị sĩ của thành phố Busan cũng đang đọc kỹ tờ báo đó. Ngay vào lúc này, thư ký Tiểu Cao nói vọng vào cửa.
Nghe thông báo của thư ký, ông chủ Ngô cau mày.
“Phác Thái Nhật? Tên sứ giả chính nghĩa nổi tiếng trên các phương tiện truyền thông gần đây sao?”
“Vâng.”
Thư ký cúi đầu nói: “Ta hỏi hắn sao lại tới đây, hắn nói chắc hẳn là ngài đã đọc báo rồi.”
Sau khi nghe câu này, khuôn mặt của ông chủ Ngô lập tức tối sầm lại. Ngô Xương Vũ là đồng hương và họ hàng xa của hội trưởng Thạch, đồng thời cũng là ông lớn đứng sau bức màn. Hắn biết rất rõ cái tên đoản mệnh này chắc hẳn đã lén lút nắm giữ một vài điểm yếu của hắn.
Đây cũng là lý do chính khiến hắn ủng hộ tập đoàn Kim Môn. Về phần ai thắng ai thua trong cuộc chiến nội bộ của Kim Môn, thực ra hắn không quá quan tâm.
Theo suy nghĩ của hắn, bất kể ai nắm quyền cũng chỉ là một con chó dữ cắn người, không thể tách khỏi chủ nhân là hắn. Huống chi, hiện tại đà thăng tiến của hắn đang rất tốt, khát vọng quyền lực của hắn sắp lấn át tiền bạc rồi.
Sau khi đọc tờ báo hôm nay, rõ ràng là tập đoàn Kim Môn đã giải quyết xong xuôi.
Mong rằng cái tên Đinh Thanh kia sẽ thông minh hơn, vậy thì hắn sẽ không keo kiệt chìa cành ô liu. Nhưng sự ghé thăm của tên thanh tra này khiến hắn ngửi thấy có mùi bất thường.
“Hiện thân của công lý, ha ha.”
Tiếng cười của ông chủ Ngô rất gượng gạo, giống như tiếng kim loại ma sát vào nhau, vô cùng chói tai.
“Ta chưa bao giờ thích cái biệt hiệu đó.”
Thư ký Tiểu Cao là thân tín của hắn, vậy nên ông chủ Ngô nói rất nhiều, không hề né tránh hắn.
“Ta đi từ chối hắn?”
Tiểu Cao có chút thận trọng hỏi.
Sở dĩ thận trọng như vậy là có lý do. Quyền hạn của các thanh tra rất lớn, không một chính khách nào có thể dễ dàng đắc tội với bọn hắn. Đặc biệt là một ngôi sao đang lên, được giới truyền thông chú ý như Phác Thái Nhật.
“Không cần, giúp ta pha một ấm trà.”
Ông chủ Ngô trầm ngâm vài giây rồi trả lời. Trên mặt hắn nở nụ cười đắc ý, đứng dậy nói: “Ta sẽ đích thân tiếp đón vị thanh tra này. Ta biết rất rõ phẩm hạnh của đám người trong giới truyền thông, bọn hắn sẽ không đánh bóng một tên thanh tra nếu như không có lợi ích đâu. Có lẽ chúng ta cùng một loại người.”
…
“Phải thay đổi cách chung sống thôi. Sau khi làm chó lâu sẽ thực sự trở thành chó, chứ không phải là sói.”
Thời gian trở lại nửa giờ trước. Tô Bình Nam lật qua bản dịch sổ sách Lý Trọng Cửu giao ra, giọng điệu vẫn ngang ngược như cũ.
“Hai mươi sáu tỷ won, tham gia xúi giục bốn vụ hành hung và giam giữ trái phép.”
Nam nhân cười lạnh: “Là một trong ba thượng nghị sĩ hàng đầu ở Busan, sở thích và nét chữ của ông chủ Ngô gì đó có chút keo kiệt.”
Đinh Thanh và Lý Tử Thành quay mặt nhìn nhau, ánh mắt nhìn Tô Bình Nam đầy sự kính nể.
Hai người bọn hắn đều đi lên từ đáy xã hội, vốn dĩ trời sinh đã có lòng kính nể đối với nhân vật lớn như vậy. Nhưng theo thời gian đi cùng tập đoàn Cẩm Tú càng lâu, tham gia vào nhiều chuyện hơn, rõ ràng là bọn hắn đã mở rộng tầm nhìn của mình hơn rất nhiều. Vậy nên cả hai đều không phản bác lời nói của lão đại nhà mình, ngược lại còn có một sự tán thành rất mãnh liệt.
“Đưa cái này cho Phác Thái Nhật.”
Tô Bình Nam đóng tài liệu lại: “Nhớ kỹ, từ khoảnh khắc tập đoàn Kim Môn sáp nhập vào Cẩm Tú, chúng ta chỉ hợp tác chứ không làm chó.”
“Đã rõ.”
Đinh Thanh đợi mọi người đứng dậy, giọng nói run rẩy, thành khẩn cúi người.
...
“Chào mừng khách quý.”
Kỹ năng diễn xuất của ông chủ Ngô khá tốt, chỉ là tiếng cười như sắt đá của hắn đã kéo sự gần gũi của hắn xuống thấp. Nhìn Phác Thái Nhật bước vào, hành động và giọng điệu của hắn lộ rõ vẻ nhiệt tình.
“Xin chào tiền bối.”
Phác Thái Nhật cúi đầu, giọng điệu và phong thái của hắn không phải là dáng vẻ hiên ngang chính trực trên mặt báo, ngược lại còn có chút khiêm tốn.
“Ta thuộc khoá 93 của viện pháp luật Hán thành, là hậu bối của ngài. Hôm nay ta đặc biệt đến đây để thăm hỏi tiền bối. Xin lỗi vì đã làm phiền.”
“Mọi người đều là người cùng trường, có gì mà phiền hay không phiền. Ngươi có thể tới gặp ta, ta rất vui.”
Thấy thanh niên trước mặt không xưng hô chức vụ như mình đoán, mà bắt đầu bằng tình bạn cá nhân, ông chủ Ngô lập tức cười híp mắt.
Đây là bộ mặt thật của hắn. Đối phương đến đây tiếp cận hắn, khiến hắn rất vui vẻ. Hắn đã chán ngấy mấy tên cầm đầu ngu dốt kia rồi. Hắn vẫn thích nói chuyện với người thông minh hơn.
“Mời ngài xem thứ này một chút.”
Sau khi hàn huyên vài câu, Phác Thái Nhật đi thẳng vào vấn đề, lấy tài liệu Thôi Đấu Hạo đưa cho hắn ra, đặt nó trước mặt ông chủ Ngô.
“Để ta xem thử.”
Ông chủ Ngô mỉm cười lật từng trang, nụ cười của hắn nhanh chóng cứng lại.