“Thằng khốn.”
Tên chính khách xảo quyệt lẩm bẩm một câu. Những ghi chép trên tài liệu chi tiết hơn nhiều so với hắn nghĩ. Thậm chí nhiều thứ còn có chứng cứ xác thực đến mức hắn khó có thể phủ nhận chúng.
“Nói ta biết lý do ngươi đến đây, Phác tiên sinh.”
Không hổ danh là cáo già lăn lộn ở Busan nhiều năm. Ông chủ Ngô ngẩng đầu lên, sắc mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Chẳng qua là mồ hôi lạnh trên trán hắn vẫn lộ ra vài suy nghĩ trong lòng.
“Thật ngại quá, vừa rồi ta quá vội vàng nên đã đưa sai tài liệu.”
Phác Thái Nhật vỗ trán giả vờ ngạc nhiên, nhận lấy tài liệu từ tay ông chủ Ngô, sau đó lấy một bản khác từ trong cặp tài liệu đặt vào tay đối phương.
“Hôm nay ta tới đây là có việc riêng. Ta gửi bản kế hoạch kinh doanh giúp một người bạn, cần tiền bối hỗ trợ một chút. Vừa rồi chỉ là tài liệu cho công việc mà thôi.”
“Vậy sao?”
Ông chủ Ngô nhìn chằm chằm vào Phác Thái Nhật, ngôi sao mới nổi của mọi người.
“Tập đoàn Kim Môn vay sáu trăm tỷ won.”
Nội dung bằng phông chữ đen dày trên đó khiến lão hồ ly đứng bật dậy.
“Không thể nào.”
Mặt ông chủ Ngô trắng bệch.
Bởi vì đắn đo do dự, giọng nói của hắn rất thấp, nhưng giọng điệu lại trở nên hung dữ: “Hạn mức phê duyệt của tập đoàn Lotte chỉ có bốn trăm tỷ. Cho dù ta có giúp các ngươi cũng không bao giờ vượt qua được.”
“Ngài thiếu kiên nhẫn quá.”
Phác Thái Nhật ra hiệu cho ông chủ Ngô tiếp tục đọc: “Phía sau có những kỳ phiếu được đảm bảo bởi Morgan Stanley và ngân hàng Quốc tế Cẩm Tú. Cái này hoàn toàn khác với Lotte.”
Giọng nói của nam nhân trở nên sắc bén, hắn nói theo kế hoạch: “Lotte không có bất kỳ hình thức đảm bảo nào, nên không thể so sánh được. Bọn ta có thể xử lý tất cả các yêu cầu về tài chính.”
Ông chủ Ngô không nói gì, vài phút sau mới hỏi: “Tập đoàn Cẩm Tú muốn nhiều tiền như vậy để làm gì?”
“Chúng ta không cần quan tâm đến điều đó.”
Giọng điệu của Phác Thái Nhật lại trở nên tôn trọng: “Đây là thù lao của ngài. Có nó rồi, gia tộc của ngài sẽ không bao giờ phải lo lắng về những rắc rối tiền bạc nữa.”
Nói xong, Phác Thái Nhật đặt một tài liệu khác trước mặt ông chủ Ngô: “Một khách sạn mặt tiền ở Phong thành Tinh Điều quốc. Thu nhập hàng năm của nó đủ để ngài gánh chịu rất nhiều rủi ro.”
Ông chủ Ngô lại phát ra tiếng cười chói tai, nhưng sắc mặt đã dịu đi: “Đúng vậy, so với Cao Ly của chúng ta, tài sản của Tinh Điều quốc khiến người khác yên tâm hơn, cũng có thể chịu đựng mưa gió tốt hơn.”
Phác Thái Nhật mỉm cười đứng dậy.
“Đây chỉ là bước đầu tiên. Ông chủ Ngô, sự hợp tác của chúng ta chỉ mới bắt đầu.”
Phác Thái Nhật không nói dối. Mặc dù Tô tiên sinh không nói nhiều, nhưng có vài chi tiết khiến hắn phải rùng mình. Có lẽ hắn thật sự có cơ hội giẫm lên Hàn Cường Thực.
Trên thế giới này, thế lực mạnh nhất chính là tư bản.
…
Tô Bình Nam rất bận.
Sau khi đi cùng với Đinh Thanh tìm hiểu cặn kẽ các bộ phận của tập đoàn Kim Môn, hắn lập tức tổ chức một cuộc họp cổ đông.
Vẫn ở trong phòng hội nghị trên tầng cao nhất của tập đoàn Kim Môn.
Hình chiếu slide hiển thị hình ảnh tập đoàn Kim Môn hoàn chỉnh được thể hiện dưới dạng danh sách.
Đồng thời, cuộc họp này cũng là lần đầu tiên Tô Bình Nam chính thức xuất hiện trước mặt tất cả các quản lý cấp cao của tập đoàn Cẩm Tú với tư cách là nhà đầu tư của ngân hàng Cẩm Tú.
Tuy nhiên, hắn không tham gia ngay từ đầu, mà chỉ lặng lẽ ngồi trong phòng khách bên cạnh phòng họp. Hắn hút một điếu xì gà, quan sát phản ứng của mọi người thông qua màn hình.
Bây giờ cổ phần của tập đoàn Kim Môn đã tập trung tại đây.
Ngoại trừ một lượng nhỏ cổ phần được giữ lại để khích lệ những người thuộc tầng trung, phần còn lại về cơ bản đều nằm trong tay những thanh niên trẻ tuổi của tập đoàn Cẩm Tú.
Và vì tác phong thận trọng, tập đoàn Cẩm Tú đã thực hiện một loạt thao tác chuyên nghiệp và phức tạp sau khi mua lại cổ phần của Thạch Đông Sơ và Trương Tú Cơ với một lượng tiền mặt khổng lồ.
Sau hàng loạt hành động hoa mắt chóng mặt như hoán đổi cổ phần và phân chia cổ phần, toàn bộ tập đoàn đã hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của ngân hàng Quốc tế Cẩm Tú.
Người thuyết trình của hội nghị lần này không phải là Đinh Thanh, mà là Quách Quang Diệu với bí danh là Thôi Đấu Hạo.
“Tập đoàn Kim Môn của chúng ta là một doanh nghiệp tầm trung tích hợp dịch vụ giao hàng, vận chuyển đường biển, vui chơi giải trí, tài chính vi mô, bất động sản và chế biến thực phẩm.”
Quách Quang Diệu nhấn mạnh vào hai chữ tầm trung.
“Ta nghĩ tất cả các ngươi đều rất hài lòng. Dù sao thì mọi người đều biết chúng ta đã khởi nghiệp như thế nào. Lấy quản lý Kim làm ví dụ. Mười năm trước, hắn vẫn còn chém giết với người ta ở bến tàu với cái giá sáu mươi vạn won.”
Mọi người hiểu ý phá lên cười.
Quản lý Kim đã béo lên một chút, hắn là người cười vui vẻ nhất. Thôi Đấu Hạo nói đúng, hắn đã dẫn mọi người đánh bến tàu số bảy ở Busan với số tiền là sáu mươi vạn won.
“Bây giờ thì sao?”
Thôi Đấu Hạo tiếp tục chủ đề: “Quản lý Kim có thể ngồi trên chiếc Mercedes Benz, đi đôi giày tám mươi vạn, ngày ngày ca hát thâu đêm.”
Nhiều người bắt đầu vỗ tay.
Đúng vậy, mọi người sống chết vì điều gì chứ? Không phải vì ngày hôm nay sao?
Huống chi, sau khi Đinh Thanh lên nắm quyền, mặc dù hắn đã đoạt lại rất nhiều quyền lực ở các nơi, nhưng cũng bồi thường đủ về mặt kinh tế. Chuyện này khiến bọn hắn thấy rất thoải mái.
Mặc dù quyền kiểm soát lãnh thổ của những vị lão làng này đã giảm đi một nửa, nhưng những chiếc Mercedes Benz và hoa hồng 30% mỗi tháng mà tập đoàn phân phát mới là những lợi ích thực sự.