“Dòng tiền của chúng ta rất đầy đủ. Dù sao thì đám doanh nghiệp nhỏ và chủ hàng không ai dám nợ tiền Kim Môn. Đây là ưu điểm, cũng là niềm tin lớn nhất của chúng ta trong việc chống lại rủi ro.”
Nói đến đây, Quách Quang Diệu chuyển đề tài: “Nhưng các ngươi đừng quên, chỉ cần chúng ta không tẩy trắng một ngày, rất nhiều thứ sẽ mãi mãi chỉ là lâu đài trên không.”
Bầu không khí có chút cứng lại, không ít người đang cười lập tức dừng lại.
“Đây là thứ mà ta đã mua được với giá cao từ di vật của trưởng phòng Khương. Bên trong chứa đựng sự thật về cái chết của hội trưởng Thạch, và toàn bộ lý do tại sao Lý Trọng Cửu lại đại khai sát giới.”
Đinh Thanh nói xen vào, ra hiệu cho nhân viên phục vụ bên dưới phân phát tài liệu cho những người có mặt.
“Ở Cao Ly, có gần bốn mươi chín công ty có cùng quy mô với chúng ta. Tại sao bọn hắn chỉ cắn chúng ta không buông? Tại sao?”
So với Quách Quang Diệu, giọng điệu của Đinh Thanh mạnh mẽ hơn nhiều. Hắn gần như gầm lên, khiến cả phòng họp yên lặng có thể nghe thấy được cả tiếng kim rơi.
“Chúng ta là người chân lấm tay bùn, vậy nên trong mắt những ông lớn kia, chúng ta chỉ có thể làm việc cực nhọc và bán mạng mới kiếm được đồng tiền mà bọn hắn bố thí cho.”
Đinh Thanh đập bàn đứng dậy: “Trong mắt những người như trưởng phòng Khương, chúng ta chỉ có thể làm chó của những ông lớn và tài phiệt kia, vậy nên một khi chúng ta khá lên, bọn hắn sẽ ra sức chèn ép chúng ta.”
Vẻ mặt của rất nhiều vị lão làng đang lật tài liệu bắt đầu trở nên vô cùng xấu hổ. Kế hoạch trong tài liệu khiến bọn hắn kinh hãi.
Bài phát biểu của Đinh Thanh vẫn tiếp tục.
“Theo quan điểm của bọn hắn, nếu một con chó trở nên mạnh mẽ, có thể tự tìm thức ăn, nó sẽ không nghe lời nữa. Khi đó, kết cục của con chó đó sẽ bị đánh chết, hoặc là bị bỏ đói cho tới chết. Hoàn toàn không có lựa chọn thứ ba.”
“Đáng tiếc là vẫn có một vài người trong số chúng ta lại thích làm chó.”
Vẻ mặt Đinh Thanh rất dữ tợn: “Các vị ngồi ở đây biết rõ lai lịch của chúng ta. Vào những năm đầu, trong mười vụ án của chúng ta thì hết bảy vụ là phải chùi đít cho những đám công tử tài phiệt hoặc vị đại gia quan chức nào đó.”
“Nhưng kết quả thì sao?”
Nam nhân nhìn quanh một vòng, vết sẹo trên mặt càng thêm đáng sợ: “Chúng ta chỉ là một cái bô. Bọn hắn dùng xong rồi thì ghét bỏ, sau đó vứt đi.”
“Chúng ta chỉ có một cách để thoát khỏi tình trạng khó khăn này.”
Đinh Thanh nói một cách hùng hồn: “Tập đoàn Kim Môn sẽ tự làm tài phiệt.”
Tiếng vỗ tay lại vang lên.
“Chúng ta cần một nguồn vốn quốc tế chân chính rót vào để giúp chúng ta hoàn thành mục tiêu này, vậy nên ta đã mời Tô tiên sinh từ ngân hàng Quốc tế Cẩm Tú phố Wall.”
Cửa phòng hội nghị bị đẩy ra, những nam nhân mặc vest đen lần lượt bước vào.
Tô Bình Nam chính thức xuất hiện trong tập đoàn Kim Môn.
…
“Bài thuyết trình rất hay, rất có sức hút.”
Tô Bình Nam nhìn thần thái của Đinh Thanh đứng lên thuyết trình qua camera giám sát, mỉm cười bình luận một câu.
“Giả thuyết về cái bô này là câu chuyện mà ta đã kể trong lúc dùng bữa lần trước. Xem ra hắn nhớ rất rõ.”
Nam nhân nói xong, đứng dậy chỉnh lại cổ áo.
“Chúng ta lên sân thôi.”
…
Từ khoảnh khắc Tô Bình Nam bước vào phòng hội nghị, đám người Đinh Thanh, Lý Tử Thành và Thôi Đấu Hạo đồng loạt cúi đầu, càng làm nổi bật hào quang mạnh mẽ của hắn.
Môi trường thay đổi con người, những người còn lại lập tức trở nên thận trọng hơn rất nhiều. Những người này đi được đến đây cũng không phải kẻ ngốc. Người có thể khiến Đinh Thanh đang vô cùng quyền thế ở Busan có thái độ như vậy, chắc chắn đối phương không hề đơn giản như bề ngoài.
Tô Bình Nam không hề khách sáo, ngồi vào vị trí của Đinh Thanh.
“Vừa rồi ta đã theo dõi toàn bộ cuộc họp.”
Tô Bình Nam đã quen với sự tôn trọng của những cấp dưới ở Cao Ly. Hắn vẫy tay ra hiệu cho mọi người ngồi xuống rồi nói: “Ta rất đồng ý với tuyên bố của chủ tịch Đinh. Ta xin nói rõ ở đây rằng, mặc dù ta không phải là doanh nhân thuần túy, nhưng chỉ cần là đầu tư, vậy thì chắc chắn sẽ có hồi báo.”
Không phải là doanh nhân thuần túy.
Những lời này vừa nói ra, cộng thêm sự xuất hiện của Đỗ Cửu và Đỗ Thạch đứng thẳng sau lưng hắn khiến không ít người sững sờ.
“Đây là lần đầu tiên ta gặp mọi người. Lời xấu phải nói trước mặt, ta cũng không phải là người nhiều lời. Ta rất hiểu hoàn cảnh của quý vị, nhưng làm ăn thì phải dựa theo phương thức vận hành của tư bản.”
Tô Bình Nam không quan tâm những người này nghĩ gì cho lắm.
Cẩm Tú đã hoàn thành việc kiểm soát tuyệt đối với tập đoàn Kim Môn. Hơn nữa, lòng trung thành của Đinh Thanh và Lý Tử Thành đã được đảm bảo, vậy nên việc Tô Bình Nam tham gia cuộc họp cổ đông này chỉ là để đưa ra lời giải thích hợp lý và chính thức cho nhiều chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.
Đại thương kinh quốc nói thì đơn giản, nhưng độ khó thì không cần nghĩ cũng biết. Mặc dù có rất nhiều lợi thế có thể đoán trước, còn có cơ hội vàng cho cơn sóng tài chính vào năm sau, nhưng Tô Bình Nam vẫn phải duy trì đủ sự thận trọng.
Trong tương lai, Quách Quang Diệu sẽ lên sân khấu, đó cũng là lý do quan trọng nhất tại sao hắn lại cần một thân phận người địa phương.
Bất kể về mặt tình cảm hay quyền thế, con cháu của một danh gia vọng tộc sẽ khiến công chúng dễ dàng chấp nhận hơn.
“Hãy nhớ kỹ hai điều.”
Tô Bình Nam đưa hai ngón tay, gập từng ngón tay xuống: “Thứ nhất, phải hiểu các quy tắc, ta đảm bảo sẽ cho ngươi phú quý.”
“Thứ hai, ta là người rất giữ chữ tín. Nếu như ngươi làm sai, ta nhất định sẽ phạt.”
Mọi người đều im lặng.
Rõ ràng đối phương là một con rồng vượt sông mạnh mẽ và tàn nhẫn. Hơn nữa, bọn hắn đã hoàn toàn thần phục dưới cánh của Đinh Thanh, đương nhiên sẽ không ai dám ra mặt chống đối.
Huống chi, những tên này sinh ra ở Cao Ly, ai lại không khao khát trở thành tài phiệt?